Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 584:

Chương 584:Chương 584:
Chương 584:
Bình Sinh và Đại Dũng đi lấy xe day thim Đại Hoa và thím Liên Kiều lấy chăn bông ra lót ở dưới xe đẩy, xong xuôi họ đặt Tô Vân Thiều đang hôn mê lên xe đẩy, bốn người bọn họ cùng đầy xe tới sau núi và tìm được một hang động khá khó tìm, rồi họ đem người trói ở đó.
Vật lộn nửa ngày, Tô Vân Thiều cũng chưa tỉnh, trong lòng thím Đại Hoa và thím Liên Kiều đều thấy lo lắng.
"Bình Sinh, mày có thổi nhiều bột thuốc không?"
"Con chỉ thổi có một chút thôi." Bình Sinh khoa tay múa chân biểu thị mình chỉ thổi có một chút bột thuốc,"Con sợ nhiều thuốc quá sẽ làm cô ta xảy ra vấn đề, còn phủi đi rất nhiều, chỉ thổi có một chút là
Thim Đại Hoa: "Thuốc kia có dược tính rất mạnh, mày lại dùng nhiều như vậy, có lẽ đến buổi tối cô ta mới có thể tỉnh lại, chúng ta cứ đi trước đi."
Thím Liên Kiều: "Chúng mày còn phải ra ruộng làm việc nữa đấy, mau mau về ăn cơm đi, buổi tối nói chuyện sau."
Bốn người họ vừa rời đi, Tô Vân Thiều lập tức mở bừng mắt.
Ba người giấy nhỏ chui ra giúp cô cởi dây thừng, cô đứng lên hoạt động tay chân một chút, bốn con quỷ chui ra từ trong vòng tay gỗ hoè bị sét đánh. Cát Nguyệt: "Vùng khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân ( ý chỉ những người bất thiện, dối trá ), những lời này quả không sai, người dân trong thôn Vân đều quá ghê tởm!"
Nữ quỷ: "Trước đây tôi có đọc được một bài báo, trên báo nói là có những người sau khi bị lừa bán sẽ chuyển từ nạn nhân trở thành hung thủ, lúc ấy tôi còn cảm thấy thật khó tin, nhưng giờ tôi đã được tận mắt chứng kiến rồi."
Nam quỷ đeo kính: "Thời gian rất gấp, chúng ta nên đi điều tra quanh thôn Vân.”
Bốn con quỷ phân chia nhiệm vụ xong thì vội vàng xuất phát, Vân Tiêu và Vân Đình trượt từ trên cổ tay Tô Vân Thiều xuống.
Vân Tiêu: "Vân Vân, tôi muốn trở về."
Vân Đình: "Tôi cũng muốn về thăm nhà một lần."
"Đừng vội." Tô Vân Thiều vỗ vỗ đầu của hai đứa nhỏ,"Sau khi giải quyết xong chuyện này, hai người muốn làm gì thì làm, bây giờ thì chúng ta cứ nhẫn nhịn một chút, tránh rút dây động rừng, có được không?"
Vân Tiêu không muốn gây thêm phiền phức cho cô, nên ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Vân Đình ủ rũ bò xuống, tủi thân nói: "Nhà rắn của chúng tôi thì có chuyện gì chứ?"
Tô Vân Thiều buồn cười, vươn cổ tay ra, Vân Tiêu và Vân Đình lại biến trở lại thành vòng tay một lần nữa, thành thành thật thật mà nằm trên cổ tay của cô.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Có rất ít người lạ đến thôn Vân, cho nên lá bùa đóng giả thành người qua đường không thể sử dụng được, vì vậy cô chỉ có thể sai hai người giấy nhỏ đi ra ngoài.
Thật ra, người giấy nhỏ được sử dụng dựa trên việc gắn ý thức của người sử dụng lên chúng, dùng ý thức để điều khiển mọi hành động của người giấy nhỏ, mỗi lần sử dụng đều được coi là một lầm rèn luyện ý thức của chính mình, ngoại trừ cảm thấy mệt ra thì nó không để lại hệ luy nào.
Nếu muốn tốc chiến tốc thắng trong vòng hai ngày, thì họ có nhiều chuyện phải làm thật nhanh.
Tô Vân Thiều chia ý thức của mình ra thành nhiều mảnh và gắn lên những người giấy nhỏ, tiếp theo cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt lại và cảm nhận tắt cả những thông tin mà người giấy nhỏ nhìn thấy và nghe thấy.
Cô nhìn thấy Vân Tiêu và Vân Đình trượt từ trên cổ tay cô xuống đất, biến thành hai con rắn lớn ở bên cạnh bảo vệ cho cô.
Cô nhìn thấy vét xe do nhóm bốn người của thim Đại Hoa để lại, còn nghe thấy họ đang bàn bạc trên đường về nhà.
Thim Đại Hoa: "Tôi phải nói mấy lời không hay trước, trưởng thôn đã nói rồi, để cho cô vợ nhỏ kia tự mình chọn xem cô ta sẽ gả cho ai, Liên Kiều, Đại Dũng, nếu các người dám sử dụng thủ đoạn bản thỉu nào, thì đừng trách tôi trở mặt vô tình đấy."
Thim Liên Kiều: "Đại Hoa, cô đang nói mớ đấy à? Tôi và Đại Dũng không phải là người như vậy, trái lại, tôi còn muốn khuyên các người đừng có dùng thủ đoạn bản thiu nào đấy. Trưởng thôn cũng đã lên tiếng rồi, tôi nghĩ không ai trong số chúng ta muốn làm trái lời của ông ta đâu."
Thim Đại Hoa và thim Liên Kiều đi ở phía trước, Bình Sinh và Đại Dũng đẩy xe đi phía sau.
Đại Dũng dùng mắt ra hiệu cho Bình Sinh, cúi thấp người, nhỏ giọng hỏi: "Chị Lệ Lệ có phải rất quyền rũ hay không?" Bình Sinh kinh ngạc nhìn gã ta,"Không phải mày cũng định ngủ với chị ta đấy chứ?"
"Làm sao, mày đừng nghĩ chỉ có mình mày là được ngủ với chị ta nhé?" Đại Dũng nói,"Không biết chị ta đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông trong cái thôn này rồi, thêm cả tao nữa thì có làm sao? Nói thật cho mày biết nhé, vừa rồi, khi nghe thấy tiếng rên rỉ của chị ta với trưởng thôn trong phòng là tao đã muốn ngủ với chị ta rồi."
Bình Sinh đã ngủ với Vân Lệ Lệ, cho nên gã biết mùi vị đó như thế nào.
Vừa nghe Đại Dũng nhắc tới thì gã lại cảm thấy thèm muốn, gã không khỏi liếm môi, bỗng nhiên nghĩ tới lời đề nghị kia của Vân Lệ Lệ, "Cung nhau không?”
Đại Dũng đồng ý ngay: "Được!"
Vợ của mình thì không thể chia sẻ với người khác, nhưng điều đó không ngăn cản được việc gã ta chia sẻ vợ người ta với người khác được.
Nhóm người giấy nhỏ lắc lắc đầu, lướt qua bọn họ trở lại thôn Vân trước, sau đó chúng tách nhau ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận