Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 457:

Chương 457:Chương 457:
Chuong 457:
Tô Y Y che miệng, chỉ vào ba Tô nói nhỏ: "Chị thấy không? Người bị hại số một trong nhà chúng ta đó."
Tô Vân Thiều lập tức hiểu ra, hoá ra là sợ vợ.
Mặt của người cha già hiền từ tái xanh lại, a, đây chính là phiền phức khi quá thân thiết với con gái hay sao?
Lúc này, tại nhà họ Tô, dì Hồng gõ cửa phòng Trác Kinh Luân, bảo anh ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc: "Dì Oản Oản của con có mây người khách tới đây, chúng ta tới khách sạn ở tạm hai ngày trước đã." Trac Kinh Luân không có một chút nghi ngờ nào: "Vâng."
Mẹ Tô không vạch trần lời nói dối của dì Hồng, tiễn hai mẹ con họ ra tận cửa, còn bảo tài xế chở họ một đoạn.
Để hoàn thành dự án y học trong thời hạn hai năm càng sớm càng tốt, Trác Kinh Luân đã dồn hết tâm sức vào nó, nên anh ta không hề nhận thấy điểm bắt thường ở dì Hồng.
Cho đến hơn chín giờ tối hôm sau, dì Hồng lại gõ cửa phòng anh ta," Đi cùng mẹ tới nơi này.”
Trác Kinh Luân không hỏi, ngoan ngoãn đi theo.
Sau hơn một tiếng lái xe, họ tới một vùng ngoại ô hẻo lánh. Trăng đêm nay rất tròn, lại không gió, không mây, ánh trăng chiếu xuống mặt đất không chút che đậy, soi rõ mọi nẻo đường.
Rõ ràng là một ngày có thể ngắm được trăng tròn, nhưng Trác Kinh Luân lại cảm thấy có chút lạnh lẽo và u ám.
"Mẹ, đã muộn thế này, mẹ còn tới đây làm gì?"
Di Hồng: "Đi theo mẹ."
Trác Kinh Luân để ý thấy mẹ mình đang đi theo hướng mà di động chỉ, có nghĩa là đây cũng là lần đầu tiên mẹ anh ta đi tới nơi này.
Anh ta không hiểu tại sao họ không thể đến đây vào ban ngày, cảm thấy đến đây vào giờ này có chút kỳ lạ, nên anh ta đã lặng lẽ nhặt một viên đá sắc nhọn bên đường bỏ vào trong túi.
Dì Hồng cúi đầu đi theo hướng chỉ dẫn của điện thoại, được chừng khoảng mười phút, họ tìm được lối vào: Một khu rừng.
Vân Khê và Cát Nguyệt đặc biệt mặc một bộ sườn xám màu đỏ, tóc búi gọn lên, cài thêm một chiếc trâm, trên tay họ cầm một chiếc đèn lòng toả ra ánh sáng xanh nhạt, mỗi người đứng ở một bên lối vào.
Dì Hồng nhìn thấy đèn lồng, cất tiếng hỏi: "Hai vị là người dẫn đường sao?”
Vân Khê: "Chu Hồng đúng không? Đi lối này." Cát Nguyệt: "Không cần nói nhiều, cứ đi theo đi."
Di Hồng gật đầu, lập tức im lặng, sự hoài nghi trong mắt Trác Kinh Luân ngày càng đậm hơn, cho dù mẹ mình không để ý, nhưng anh ta lại không mù, người bình thường sẽ chọn dùng đèn lồng có ảnh lửa xanh để dùng sao?
Nhóm người bọn họ đi xuyên qua rừng cây, đi dưới ánh trăng sáng.
Lúc này, Trác Kinh Luân mới nhìn rõ dưới chân Vân Khê và Cát Nguyệt không he có bóng, anh ta sợ hãi thở gấp.
Dì Hồng kéo Trác Kinh Luân, Trác Kinh Luân loạng choạng, chỉ vào chân Vân Khê và Cát Nguyệt, mở miệng tạo thành khẩu hình: Mẹ, bọn họ không có bóng!
Di Hồng không mù, đương nhiên bà ta cũng nhìn thấy được.
Nhưng lúc này bà ta không có thời gian để giải thích với Trác Kinh Luân, liền kéo anh ta đi theo.
Đây là một nơi đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, xung quanh không có cây cối bụi rậm, trên một khoảng đất rộng hơn hai trăm mét vuông đã vẽ sẵn một bùa trận có hoa văn phức tạp màu đỏ tươi, bên trên đó còn có hai chiếc ghé.
Vân Khê: "Chu Hồng ngồi bên trái."
Cát Nguyệt: "Irác Kinh Luân ngồi bên phải."
Dì Hồng không chút do dự mà ngồi lên đó, dáng vẻ bà ta như bi ma quỷ mê hoặc, Trác Kinh Luân sợ đến mức sởn cả tóc gáy, vội vàng kéo mẹ mình lại.
"Mẹ, chúng ta di thôi.”
"Đi sao?" Trên mặt Vân Khê hiện ra vẻ tà ác,"Chúng ta phải mắt hai ngày vất cả để bày trận, hiện tại anh dám đi?"
Hồn phách của Cát Nguyệt thừa hưởng sức mạnh vô tận của huyết thi ngàn năm, cô ấy vỗ một cái đã ấn Trác Kinh Luân ngồi trên ghế, không thể động đậy.
"Bà đây nói cho anh biết, hôm nay anh đã tiến vào đây, thì đừng hòng chạy ra được, vô ích thôi"
Di Hồng: "..."
Trác Kinh Luân: "..." Nguyễn Mai cũng đến, cô ấy mặc một bộ đạo bào, tóc búi theo kiểu đạo sĩ, trên tay cầm một cây phát trần, còn giả vờ phat xuống một cái.
Trác Kinh Luân nhíu mày: "Làm gì vậy?”
Nguyễn Mai: "Cứu anh."
Chỉ hai chữ, Trác Kinh Luân lập tức hiểu ra tất cả, sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi: "Tôi không cần!"
Anh ta đã hiểu tại sao người mẹ vẫn luôn không để ý đến mình, may ngày nay lại vô cùng dịu dàng dễ nói chuyện, anh ta cũng hiểu tại sao người mẹ trước đây vẫn không muốn đưa mình về nước, bỗng nhiên lại dẫn anh đi gặp bà ngoại, đó là chuẩn bị trước vì sợ tương lai sẽ không còn cơ hội nữa.
"Mẹ, con không sao mà." Trác Kinh Luân muốn đứng lên, lúc này mới phát hiện ra chiếc ghế này dường như có ma lực, một khi ngồi xuống rồi thì không thể đứng dậy nổi,"Cái gì đây? Mau thả tôi rat"
"Được rồi." Trước khi chết còn có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dì Hồng thấy rất vui, bà ta làm người chẳng ra sao mà có thể dạy ra hai đứa con trai đều là đứa trẻ tốt.
"Mẹ sẽ không chết, con lo cái gì chứ?"
"Con..." Trác Kinh Luân còn lời muốn nói, nhưng bị Cát Nguyệt đột nhiên nhét một cái bánh bao vào miệng ép anh ta phải lập tức im lặng.
Dì Hồng nhìn về phía Nguyễn Mai: "Đại sư, bắt đầu đi."
Trận pháp đã được vẽ xong từ trước, bùa chú cũng đã được Tô Vân Thiều vẽ trước luôn, đàn tế cũng lập xong, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thoả.
Nguyễn Mai lạnh lùng hơi hơi gật đầu, cô ấy chắp hai tay trước người, bày ra dáng vẻ mà dì Hồng và Irác Kinh Luân có nhìn cũng không hiểu nỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận