Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 543:

Chương 543:Chương 543:
Chương 543:
"Bà chủ nhà này đối xử với các em tốt đến kỳ lạ như thế, chẳng lẽ bà ta chính là cô con gái bị mắt tích của cặp vợ chồng kia?" Tô Y Y mở rộng suy nghĩ ra.
Cô ấy nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ, những người khác cũng đều cảm thấy như vậy, nếu không thì không có lý nào bà ta lại vô duyên vô cớ đối tốt với người khác cả!
Phan Tây Tây gật gật đầu: "Em và Bối Bối lén lút thảo luận cũng cảm thấy rất có khả năng ấy, cho nên vào một ngày nọ chúng em đã hỏi bà ta về chuyện này, bà ta cũng không hề giấu giễm. ."
Bà chủ nhà nhớ lại quá trình mình bị bắt cóc năm đó: "Khi đó tôi vẫn là một học sinh cấp ba, hôm ấy mẹ tôi ra ngoài chơi mạt chược, không rảnh tới đón tôi, trên đường về nhà tôi gặp được một bà cụ bị lạc đường, cho nên tôi đã tốt bụng dẫn bà cụ đó về nhà, khi đi qua một ngõ nhỏ thì bị người ta đánh ngắt."
Bà ấy cũng vì tốt bụng giúp đỡ người khác mà bị lừa bán đi giống họ, nên sinh ra sự đồng tình với hai chị em họ, lại thêm chuyện Phan Tây Tây và Phan Bối Bối vì giúp đỡ mẹ của bà ta nên mới bị bắt cóc, xuất phát từ sự cảm kích cùng lòng áy náy bà ta càng đối xử tốt với hai chị em.
Sợ chồng, con gái và người trong thôn phát hiện ra điều khác thường, bà chủ nhà đã dặn dò hai chị em đừng ra ngoài nói lung tung, nhất định phải giấu kĩ quê quán của mình, nếu không để người khác biết được ba người họ cùng tới từ một thành phố, Phan Tây Tây và Phan Bối Bối sẽ lập tức bị đưa sang gia đình khác.
Vì để bảo vệ hai người, bà chủ nhà đã nói dối rằng họ là người ở thành phố bên cạnh, bà ta đã từng đi tới nơi đó nên có một chút ấn tượng về nơi đó, chỉ nhiêu đó cũng đủ để đối phó với những người trong thôn chưa từng bước ra thế giới bên ngoài.
Tô Vân Thiều bắt được từ mau chốt,"Người thôn Vân chưa từng đi ra khỏi thôn sao?"
"Cũng không phải." Phan Tây Tây nói,"Nơi xa nhất họ đi tới sẽ là thị trấn dưới chân núi, những nơi xa hơn thì họ không đi."
"Vì sao?" Tô Vân Thiều nhớ rõ hình ảnh trong yêu nguyên do Ngân Dực truyền tới, gia đình bốn người của họ đã rời khỏi thôn và đi tới một nơi rất xa, mà Vân Gia Thụ cũng từng đi theo và bắt được một nhà của họ, vì sao những người kia lại không đi?
"Điều này thì em không rõ ràng lắm." Phan Tây Tây lắc đầu.
Phan Bói Bối bỗng nhiên giơ tay lên: "Cái này em biết! Em nghe được người trong thôn cãi nhau, cô Hoan Hoan muốn chồng cô ấy đưa mình đi chơi, nhưng người chồng bảo ông ta không thể rời khỏi thôn, xa nhất cũng không được rời khỏi thị trấn, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra."
"Cô Hoan Hoan không tin, nói nhất định là do chồng không thích cô ấy, có phải là lo cô ấy sẽ chạy trốn hay không? Cô ấy đã sinh ra hai người con trai, sẽ không bỏ mặc con trai mà chạy trốn. Chồng của cô Hoan Hoan liền nói, trong thôn Vân chỉ có một mình trưởng thôn mới có thể rời đi, còn những người khác thì không, ông ấy thực sự là không ra được."
Tô Vân Thiều đoán rằng từ "không ra được" có liên quan đến lời nguyền rủa ở thôn Vân, trong tay trưởng thôn có lẽ có món đồ gì đó áp chế được lời nguyễn trong thời gian ngắn, nhưng không phải những người như dì Hồng đã ra khỏi thôn sao? Còn sống được ở bên ngoài tới mấy chục năm nữa.
Phan Bối Bối còn nói ra một thông tin vỉa hè nữa: "Cô Hoan Hoan để chồng mình tranh chức trưởng thôn, sắc mặt của chồng cô ấy lúc đó rất khó coi, quát lên với cô Hoan Hoan một câu: "Cô không muốn sống nữa, nhưng tôi còn muốn mạng đấy!", sau đó hai người xảy ra cãi vã, lúc này chồng của cô ấy đã không còn dễ nói chuyện như trước, có đánh chết cũng không chịu di tranh chức trưởng thôn."
Từ lời kể này, cô có thể rút ra được một thông tin: "Làm trưởng thôn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn", Tô Vân Thiều muốn biết trưởng thôn sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng Phan Tây Tây và Phan Bối Bối cũng không rõ lắm.
Sau khi trở về, Phan Bối Bối đã hỏi bà chủ nhà, bà chủ nhà lộ ra dáng vẻ phải giữ bí mật, nói: "Thôn này đã chịu một lời nguyền rủa, đàn ông không được ra ngoài, chỉ có phụ nữ mới có thể đi ra ngoài, nếu không cháu nghĩ xem tại sao bọn họ phải mua nhiều phụ nữ từ bên ngoài về thôn này như vậy?”
Bà chủ nhà kể một sự thật còn khiến người ta khiếp sợ hơn: "Cả thôn này, ngoại trừ vợ của trưởng thôn và những bé gái chưa trưởng thành thì những người phụ nữ khác đều được mua từ bên ngoài về."
Phan Tây Tây không hiểu: "Bọn họ không ra ngoài, chỉ ở trong núi làm ruộng đi săn, khó khăn lắm mới tự cung tự cấp được, họ lấy đâu ra lắm tiền để mua phụ nữ vậy?”
Bà chủ nhà: "Phụ nữ trong thôn này rất được hoan nghênh, mấy thôn lân cận đều muốn cưới được họ, sính lễ kết hôn này đều được giữ lại để người trong thôn mua phụ nữ."
Lời này vừa được nói ra đã khiến Phan Tây Tây và Phan Bối Bối càng không hiểu.
"Vì sao phải đem tất cả phụ nữ trong thôn gả ra ngoài?"
"Vi sao tất cả những người phụ nữ đó đều để lại tiền sính lễ của mình trong thôn?" "Để lại tiền sinh lễ, sau này họ sẽ sống thế nào?"
"Nhà chồng của họ không có ý kiến gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận