Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1042:

Chương 1042:Chương 1042:
Chuong 1042:
"Em chỉ uống một chút mà thôi."
Bé trai an ủi: "Nam Nam đừng sợ, lần tế Thần Biển này sẽ không diễn ra nhanh như vậy, không có việc gì đâu."
Nam Nam áy náy nhìn Khúc Vu Hoa: "Cảm ơn chị tiên nữ, nhưng Nam Nam không uống nữa."
Ba người nhóm Tuệ Tam thật sự không hiểu nổi, làm thế nào mà người dân trên đảo Trường Thọ có thể nhẫn tâm để cho hai đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy đi chịu chết chứ.
Thậm chí, trước khi chết còn bắt chúng phải chịu cảnh tra tấn như vậy. Khúc Vu Hoa thu hồi lại bóng nước, bế Nam Nam đi ra ngoài,"Chị gái đã nói là tới cứu em, thì nhất định sẽ cứu em ra ngoài. "
"Không được!" Đứa bé trai đã nhịn đói trong một thời gian dài, đã không còn sức lực gì, nhưng vẫn vội vàng ôm lấy chân của Khúc Vu Hoa, bám chặt lấy chân cô ấy, quát lên,"Nam Nam không thể đi!"
Nam Nam cũng nhích nhích chân, chui ra khỏi lòng Khúc Vu Hoa, nhảy xuống dưới, rồi chạy về lại chỗ bọn nhỏ bị trói trước đó.
"Nam Nam đi rồi, sẽ làm hại mọi người, Nam Nam không thể đi!"
Ba người nhóm Tuệ Tâm: "..." Có lẽ hai đứa nhỏ này đã bị tẩy não rồi chang?!
Bọn họ có thể mạnh mẽ đưa hai đứa nhỏ này rời khỏi từ đường, nhưng đương sự đã không muốn đi, khiến cho chuyện này càng rắc rối hơn, chẳng may lỡ sau này bọn họ sẽ bị nghi ngờ là những người bắt cóc, buôn bán trẻ em.
Đầu Phương Hữu Đức muốn to ra như cái đấu, người đàn ông có vẻ ngoài cao lớn và mạnh mẽ như anh ấy sẽ khiến cho trẻ em sợ hãi, anh ấy đành phải duy trì khoảng cách với hai đứa nhỏ, giao lại nhiệm vụ khuyên bảo hai mầm non đất nước này lại cho Tuệ Tâm và Khúc Vu Hoa - hai người nhìn có vẻ thân thiết với trẻ con hơn, còn mình thì lên WeChat nhắn tin kể lại tình huống bên mình cho Tô Van Thiều biết.
Tuệ Tâm bế đứa bé trai lên, để đứa bé ngồi trong lòng mình, dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình ủ am cho bàn tay nhỏ lạnh như băng kia.
"Có thoải mái hơn một chút không?"
Cậu bé lễ phép nói lời cảm ơn với Tuệ Tâm: "Cảm ơn."
Khúc Vu Hoa cũng ôm bé gái vào lòng, lại dùng quạt tròn tại ra một quả bóng lửa,"Nam Nam có lạnh không, có muốn sưởi ấm một chút không?"
Cha mẹ không hề nói không được sưởi ấm, Nam Nam vươn đôi tay nhỏ ra, rồi quay đầu lại ngọt ngào nói lời cảm ơn với Khúc Vu Hoa: "Cảm ơn chị gái!"
Giọng nói của cô bé nhỏ mềm mại như bông, ngọt ngào như kẹo xốp mềm, Khúc Vu Hoa nghe mà thấy trái tim mình như sắp tan chảy, rồi lại nghĩ đến vậy mà có những người cha mẹ nhẫn tâm nỡ đây đứa nhỏ đáng yêu như vậy vào chỗ chết, lửa giận lại bốc lên gấp năm lần.
Vì không muốn doa hai đứa nhỏ, Khúc Vu Hoa cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, bày ra vẻ mặt tươi cười, 'Hai người các em ở chỗ này lâu như thế, cha mẹ có tới thăm các em lần nào chưa?"
Bé trai và bé gái cô đơn mà lắc lắc đầu.
Tuệ Tâm: "Vì sao cha mẹ lại không tới thăm hai đứa lần nào chứ? Không phải chính hai đứa đã cứu cả hòn đảo này sao?"
Bé trai: "Trẻ con một khi bước vào từ đường đều sẽ phải chết, cha mẹ em đều không muốn đau lòng thêm.”
Nam Nam nắm chặt tay nhỏ lại, tự cổ vũ cho chính mình: "Nam Nam không muốn làm cho cha mẹ đau lòng, Nam Nam không sao đâu.”
Hai đứa nhỏ tuổi còn quá nhỏ, chúng cũng chưa biết được nhiều chuyện, Tuệ Tâm và Khúc Vu Hoa chẳng hỏi ra được thông tin hữu ích nào, cũng không khỏi suy nghĩ xem nên sắp xếp cho hai đứa nhỏ này như thế nào.
Phía bên kia, Tô Vân Thiều cũng đã biết được tình hình trong từ đường.
Tô Vân Thiều: [ Vừa lúc chúng ta cũng đang muốn gặp được thứ được gọi là Thần Biển kia một lần, cứ giấu bọn nhỏ trước đi đã. 】
Phương Hữu Đức: 【 Nếu bị truy cứu tội bắt cóc trẻ em thì sao?】
Tô Van Thiều: 【 Bên tôi có thể mở ra một ảo trận, người dân trong thôn sẽ không phát hiện ra được, lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ thực sự có thể phát hiện ra thì sao, cả thôn này đều phạm tội giết người rồi, có muốn truy cứu chúng ta tội bắt cóc trẻ em thì họ cũng bị khởi tố về tội giết mấy trăm người trước, còn chúng ta chỉ là đang cứu người thôi, chính là người đang làm việc tốt. ]
Phương Hữu Đức: 【 Có thể mở ra ảo trận để người khác không phát hiện ra, tránh được những rắc rối sau này là tốt nhất. ]
Cách thì cũng nghĩ kỹ rồi, nhưng giấu người đi như thế nào lại thành một vấn đề lớn hơn.
Có quỷ môn của Diêm Vương ở đây, Tô Vân Thiều cảm thấy có thể lặng lẽ đưa hai đứa nhỏ kia về nhà de trốn, nhưng ngẫm kỹ lại thì vẫn nên bỏ qua cách đó.
Cách sống tại đảo Trường Thọ hoàn toàn khác biệt với cách sống tại thủ đô, để hai đứa nhỏ kia phải trải nghiệm cuộc sống và lối sống trong gia đình như thế, điều này không hề tốt cho sự trưởng thành của chúng.
Căn nhắc nhiều mặt, lại hỏi qua ý kiến của cha mẹ Ái Nhi, cuối cùng bọn họ quyết định giấu hai đứa nhỏ kia vào một căn nhà trống.
Trận bàn tạo ra ảo trận sẽ được Kim Trường Không và Bách Hiểu Thử vận chuyển từ không trung tới trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận