Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 260:

Chương 260:Chương 260:
Chương 260:
Chậc chậc, đúng là tuổi còn nhỏ quá, chưa trải sự đời.
"Người bạn nhỏ, cậu tên là gì?" Tô Y Y ngồi xổm xuống, nhìn nhóc shota với tầm nhìn bình đẳng, tươi cười ấm áp, thoạt nhìn chẳng khác nào một chị gái nhà bên, rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Nhưng khiến người ta khó hiểu là đối mặt với một Tô Y Y như vậy, sắc mặt của nhóc shota lại đột nhiên thay đổi, nó lui về sau vài bước, lộ rõ vẻ cự tuyệt.
Bỗng nhiên nhóc con ý thức được cách làm như vậy sẽ khiến người khác tổn thương, khuôn mặt nhỏ của nó nhăn rúm lại, có vẻ khá buồn rau.
Tô Y Y: 221
Cô ấy vẫn cố giữ nụ cười ôn hoà thân thiện quay đầu lại nhìn Phó Diệp, Phó Diệp lắc đầu, quay ra nhìn những người khác, những người khác cũng lắc đầu, đều tỏ vẻ sắc mặt của cô ấy rất bình thường, không có gì lạ lùng cả.
Ngọc Bạch Y đứng từ góc độ chuyên gia mà đưa ra lời khuyên: "Lấy điểm tối đa là mười điểm, tớ cho cậu tám điểm, chủ yếu là tự nhiên, chứ không nhìn ra được chút dấu vết của diễn xuất nào."
Tô Y Y suýt thì trợn trắng mắt, thật đúng là cảm ơn cậu nhiều lắm!
Vị hôn thê chịu thất bại trước một tên nhóc, hôn phu là Phó Diệp tự giác đi lên hỗ trợ cô ấy.
Anh ta đoán sở dĩ nhóc shota lại có phản ứng như thế là bởi vì lúc còn sống cậu nhóc đã từng bị những cô gái lớn tuổi hơn gây tổn thương, nếu để một anh trai như mình ra mặt, có khả năng sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.
Nghĩ thế, Phó Diệp khom lưng, giấu miếng bùa ngọc đang tuột ra khỏi áo thun đi,"Xin chào..."
Mới vừa chào hỏi, nhóc shota lại lùi thêm vài bước nữa, trong ánh mắt lại càng lộ rõ sự cảnh giác.
Vẻ mặt tươi cười của Phó Diệp suýt chút nữa thì không giữ được, anh ta quay đầu lại nhìn Tô YY Tô Y Y lắc đầu, những người khác cũng lắc đầu.
Ngọc Bạch Y đưa ra lời bình luận: "Dựa trên thang điểm mười, anh chỉ được cao nhất là năm điểm, có nụ cười lễ phép nhưng không đủ sự chân thành, rất dễ doa trẻ nhỏ sợ."
Phó Diệp: "..." Cậu ngậm miệng vào được rồi đói
Bách Tinh Thần thấy hai miếng bùa ngọc của Tô Y Y và Phó Diệp đều bị lộ ra ngoài, bỗng nhiên cậu hiểu ra được điều gì đó, lấy miếng bùa ngọc đang đeo trên cổ mình ra, 'Cậu sợ cái này à?”
Quả nhiên, nhóc shota càng cảnh giác hơn.
Nó không thừa nhận, cũng không lùi tiếp về phía sau, nhưng moi nguoi deu hieu vi sao cau nhóc lại co thái độ né tránh như Vậy.
Các bạn nhỏ nhìn nhau, tạm thời chưa tìm ra được cách nào khác.
Bùa ngọc là đồ vật bảo vệ cho bọn họ, ngay cả người đang vắt vả tích cóp tiền để bù vào sính lễ như Cái Khiết vẫn cắn răng mà mua một miếng bùa ngọc của Tô Vân Thiều nữa là.
Tô Vân Thiều đã chọn một miếng ngọc có chất lượng trung bình, chính vì muốn lúc đưa bùa ngọc cho Cái Khiết cô ấy sẽ không mang gánh nặng tâm lý, nhưng Cái Khiết vẫn nhất quyết phải trả tiền cho bằng được, vì thế cuối cùng biến thành nửa mua nửa tặng.
Ở đây chỉ có một mình Tô Vân Thiều không đeo bùa ngọc bên người, nhưng đó là vì bất cứ lúc nào cô cũng có thể vẽ bùa chú.
Thấy phản ứng của nhóc shota, Tô Vân Thiều đã đoán ra một phần nguyên nhân tại sao công viên giải trí thần bí lại phải đóng cửa.
"Có phải trong công viên của cậu nhóc có con quỷ nào bị bùa ngọc làm bị thương phải không?”
Nhóc shota mim môi, dường như đang tức giận.
Cậu nhóc còn đang muốn nói chuyện, thì từ xa, có một nhóm người đi tới.
Đi đến cổng công viên, nhìn thấy tắm biển thông báo, họ vô cùng thất vọng mà rời đi theo con đường cũ.
"Người ta đồn rằng công viên giải trí thần bí mà nhà họ Hứa mở chơi rất vui, mắt công tôi đưa mọi người từ xa tới đây, kết quả lại thành một chuyến đi công cốc."
"Cậu cũng đừng tức giận nữa, ai mà không biết nhà họ Hứa xây dựng công viên giải trí thần bí này là de dành tặng cho cậu con trai không may chết sớm của nhà họ chứ."
"Làm vậy thì có ích lợi gì chứ? Người nên chết không phải vẫn chết đấy à?"
"Theo tôi ấy mà, người bị bệnh tim bẩm sinh thì tốt nhất nên chết sớm một chút, lớn như vậy rồi mới chết, chẳng phải sẽ làm cha mẹ đau lòng thêm may năm sao?"
Nhóm người kia vừa rời đi vừa nói chuyện, lại còn nói rất to như sợ người ta không nghe thấy, thật đúng là đáng ghét.
Trong mắt Tần Giản lộ rõ sự chán ghét: "Loại người không biết lựa lời mà nói như họ, sớm hay muộn cũng sẽ bị vạ miệng cho mà COI.”
Lôi Sơ Mạn ghét bỏ: "Nói xấu người khác ở sau lưng, tùy tiện phán xét người xa lạ, đây mới là người ghê tởm nhất!"
Trần Tỉnh Nguyên nhíu mày: "Sống trên đời này nên tích đức một chút, giúp người cũng là đang tích đức cho mình, sao lại cứ mở miệng ra là toàn gây khẩu nghiệp the?"
Các bạn nhỏ nhìn đám người kia đang dần đi xa, mặc kệ có nói ra hay không, tất cả đều không tán thành với cách nói và nội dung câu chuyện của những người đó.
Chỉ là... Bách Tinh Thần rất bất đắc dĩ: "Các cậu như vậy cũng đâu khác gì bọn họ.”
Đều phán xét và nói xấu người khác sau lưng như đám người kia cả thôi.
Máy người liếc nhau, lặng lẽ lè lưỡi.
Bọn họ không chú ý tới đôi mắt đã chuyển đỏ của nhóc shota lúc nghe được lời nói của đám người kia, nhưng bởi vì nghe được lời của họ nó lại trở về bình thường. Tất cả những điều này đều được Tô Vân Thiều thu vào đáy mắt, cô hỏi: "Đi vào không?"
Các bạn nhỏ: 222
Không phải công viên đang đóng cửa à? Còn đi vào kiểu gì được nữa?
Nhóc shota không một tiếng động mà quay trở về, lập tức đi xuyên qua cánh cửa lớn, đi vào trong một phòng nhỏ, làm vài thao tác, lối vào lập tức hé ra một khoảng nhỏ đủ để một người bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận