Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 412:

Chương 412:Chương 412:
Chương 412:
Nếu không phải lần này Chu Hồng và Trác Kinh Luân đều tới nhà bọn họ, ba người Nguyễn Mai đã nhân cơ hội hai người ngủ say mà bứt trộm được tóc, cũng không nhất định sẽ có được mẫu vật hoàn chỉnh để tiến hành đưa đi xét nghiệm.
Trác Kinh Luân: "..." Cho nên ba Tô và ba của anh ta đã sớm hoài nghi anh ta không phải là con trai ruột rồi sao?
"Những chuyện thế này tôi cũng không hiểu lắm." Cao Nhiên đã nói ra một suy nghĩ táo bạo: "Nếu cậu ấy và con đẻ của ba mẹ thân xác này làm thí nghiệm ADN nhưng lại không xảy ra vấn đề gì, vậy thì rất có thể cậu ấy đã dùng hồn phách của anh em ruột bổ sung vào.
Ba Tô: "Chỉ cần một người anh em cùng cha khác mẹ."
Trác Kinh Luân: !!H
Anh ta lập tức quay đầu nhìn ba Tô, trong đầu chỉ toàn là câu hỏi sao ba của anh ta lại có thể ngoại tình sau lưng mẹ của anh ta? Ngay sau đó lại nghĩ Chu Hồng chưa chắc đã là mẹ ruột của anh ta, bất giác cảm thấy tâm trạng có chút ủ rũ.
Cao Nhiên nhún vai: “Tôi không nói mấy người cũng biết."
Tất nhiên cũng có thể là sau khi có một hồn phách xa lạ không chút liên quan nhập vào thân thể này chỉ làm thay đổi tướng mạo, còn huyết thống và gen hoàn toàn không thay đổi. Nhưng Trác Kinh Luân hoàn toàn không tin câu nói này, vậy nên Cao Nhiên cũng không muốn lãng phí thêm nước bọt nữa.
Sau một hồi do dự, Hằng Thuật cũng lựa chọn nói ra: "Thần trí của người mà tôi đã từng gặp trước kia lúc thì tỉnh táo, có lúc lại ngốc nghếch, khờ khao.
Hồn phách luân phiên chiếm giữa cơ thể, bạn bè xung quanh cũng khó lòng chấp nhận, ngay cả bản thân người đó cũng không thể chấp nhận cuộc sống giống hệt người mắc phải bệnh tâm thần phân liệt, cuối cùng lựa chọn tự tử để kết thúc cuộc sống. Những chuyện phía sau Hằng Thuật nói, Trác Kinh Luân không nghe rõ nữa, bởi tâm trí của anh ta đã bay xa từ lúc nào.
Mặc dù ba của anh ta luôn ở bên ngoài rất ít khi về nhà nhưng lại đối xử với anh ta vô cùng dịu dàng, kể cả chuyện tiền bạc cũng không bao giờ keo kiệt với anh ta, ở trên việc học cũng tận tình chỉ bảo.
Ngoại trừ việc không nhận được sự công nhận của mẹ và luôn khiến bà tức giận, anh ta cũng tự nhận thấy kí ức từng trải qua trong mười lăm năm qua cũng khá tốt.
Trác Kinh Luân không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào khi biết mình chính là đứa con được sinh ra do ba mình ngoại tỉnh.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao mẹ lại luôn thờ ơ không có chút quan tâm nào với mình, cũng tự cảm thấy chán ghét thân phận đứa con ngoài giá thú này. Anh ta tò mò về người mẹ chưa từng gặp mặt, cũng vui mừng vì mình vẫn là con của ba mình... Sau tất cả những cảm xúc phức tạp, điều anh ta muốn biết nhất vẫn là nửa kia của chính mình.
Trác Kinh Luân sờ sờ lồng ngực nơi trái tim đang đập, trong đầu bỗng nảy lên một ý nghĩ điên rồ: Nếu như anh ta muốn tự tử thì người anh em kia có xuất hiện không?
"Kinh Luân, Kinh Luân?" Ba Tô gọi anh ta mấy lần nhưng anh ta vẫn bat động, không có lấy một chút phản ứng, cuối cùng ông chỉ đành dùng tay lay lay bả vai của anh ta.
Trác Kinh Luân: “Dạ?”
"Đại sư đã đi rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi, chú còn phải nói cho ba con biết diễn biến của ngày hôm nay nữa.”
"Chú ơi, bố cháu cũng biết chú mang cháu đến đây tìm đại sư đúng không?”
"Đúng." Ba Tô gật đầu, sau đó lại liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: "Chú còn phải quay lại công ty xử lí chút chuyện, để chú bảo tài xế đưa cháu về nhà nhé."
"Không cần đâu, cháu có thể tự gọi xe về nhà."
Trác Kinh Luân từ chối lời đề nghị của ba Tô, một mình gọi xe đi đến con sông lớn nhất ở thành phố B.
Anh ta đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông yên bình bên dưới nguyên một tiếng đồng hò, ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ suốt mười lãm năm qua. Ngoại trừ mẹ của anh ta ra, anh ta vẫn còn ba ruột và bạn bè yêu thương anh ta. Anh ta sợ chết, cũng không cam lòng đem tắt cả giao cho người anh em chưa từng lộ diện kia. Hơn nữa nửa tiếng đồng hồ đứng ở đây, anh ta vẫn luôn suy nghĩ đến việc tự tử nhưng người anh em của anh ta vẫn không hề xuất hiện, có lẽ là không có cách nào xuất hiện đi?
Trác Kinh Luân sờ trái tim đang đập nơi lồng ngực, anh ta cất tiếng nói với người anh em không biết có nghe thấy hay không kia: "Xin chào anh Trác Kinh Luân, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em chính là em trai của anh. Mẹ muốn đổi tên cho em là bởi vì muốn tách chúng ta ra hay sao?"
"Thật sự xin lỗi anh, mong anh hãy tha thứ vì em không cam lòng rời khỏi thế gian này, cũng không thể trả lại thân thể này cho anh. Nếu anh vẫn có thể xuất hiện, vậy chúng ta có thể cùng nhau thương lượng về quyền sử dụng thân thể. Còn nếu anh không thể xuất hiện được nữa, vậy kiếp sau chúng ta sẽ làm anh em của nhau, là anh em sinh đôi đúng nghĩa, cùng chung một mẹ, cùng từ một bào thai mà lớn lên, anh cảm thấy thế nào?”
Nhịp tim cũng đập nhanh hơn, tựa như Trác Kinh Luân kia đang trả lời lại đề nghị của anh ta.
"Cảm ơn." Trác Kinh Luân thoải mái mà cười, xoay người rời khỏi nơi này.
Cuối cùng cũng nhìn thấy anh ta rời đi, mấy nữ sinh đứng chờ hơn nửa tiếng đồng hồ bên cạnh cũng thả lỏng thở hắt ra mấy hơi, trên mặt lộ ra nét cười.
"Tớ còn tưởng anh ấy nghĩ không thông cơ chứ, suýt nữa đã dọa chết tớ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận