Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1214:

Chương 1214:Chương 1214:
Chương 1214:
Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể lấy góc nhìn từ camera gắn trên người Tô Vân Thiều để chiếu lên màn hình chính.
Phần lớn khán giả đều tập trung nhìn vào màn hình chính.
Khi đám người Tô Vân Thiều bước vào Hoàng cung, khán giả rất ngạc nhiên khi thấy bên trong Hoàng cung tuy có phần giản dị, nhưng nhìn chung vẫn ở tình trạng rất hoàn hảo.
Có lẽ do Hoàng cung bị niêm phong dưới lòng đất, không trải qua sự bào mòn của thiên nhiên, hoặc cũng có thể là ai đó đang cần thận bảo vệ nơi này, nên trên từng viên gạch, từng miếng ngói chỉ có chút dấu vết xói mòn theo năm tháng, trên các bức tường cũng không có mảng sơn loang lồ, nhìn thế nào thì trông nơi này cũng không giống tòa kiến trúc của ngàn năm trước.
Tô Vân Thiều đi rất chậm, mỗi một đoạn đường cũng khiến cô nhớ lại cuộc sống ở nơi này.
Vân để là con gái út, cách biệt tuổi tác rất lớn với các anh, Phụ vương bận rộn chính sự, còn Mẫu hậu thì lo quản lý hậu cung, cộng thêm sức khỏe không được tốt nên rất ít có thời gian ở bên cô ấy.
Ba người anh luôn yêu thương chiều chuộng cô ấy trong lòng bàn tay, anh cả sẽ bế cô ấy chạy nhanh dọc theo hành lang Hoàng cung, anh hai sẽ nắm tay, dỗ dành cô ay tập đi, anh ba thì ôm cô ấy chơi xích đu dưới gốc cây, họ sống một cuộc sống bình yên như bao anh em bình thường nhà người ta.
Một đêm nọ, ba người anh lén lẻn vào cung điện của cô ấy, họ vốn định giấu phụ hoàng và mẫu hậu đưa cô ấy đi xem sao băng lúc nửa đêm, nào ngờ lại chạm mặt với tên trộm đã len vào cung.
Tên trộm đang cầm một con dao găm dùng để cạy chốt cửa, xui xẻo thay lại bị ba người anh trai nhìn thấy, lúc đó họ tưởng tên trộm đến ám sát cô ấy nên kinh hoảng đến biến sắc.
Anh cả giỏi võ đã đánh tên trộm mặt mũi sưng vù, chỉ biết kêu la thảm thiết, anh hai vội chạy đi kiểm tra sự an toàn của em gái, còn anh ba thì xé góc áo của tên trộm ra để bịt miệng gã lại rồi kéo ra ngoài.
Sau ngày hôm đó, anh cả và anh hai đã hợp tác với nhau, tăng cường an ninh trong hoàng cung lên gấp ba, trong Kinh đô lên gấp hai. Toàn bộ bọn trộm cướp trong Kinh đô đều bị quét sạch, tạo nên sự an toàn và hòa bình chưa từng có.
Cũng vì vậy mà anh ba không có cơ hội ra tay, điều này khiến anh ấy cảm thấy rất không vui, buồn rầu cả một thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn bị Vân đế dỗ dành cho vui vẻ trở lại. Nhưng cũng vì vậy mà anh ba lại bị anh cả và anh hai cùng chĩa mũi dùi vào, thế là anh ba khổ sở chạy đến mách em gái.
Mỗi một ngóc ngách trong Hoàng cung này đều gợi cho Tô Vân Thiều nhớ đến từng khoảnh khắc khi sống bên cạnh gia đình mình, bao gồm cả những yêu quái và Quỷ sai luôn bầu bạn với cô sau khi người nhà qua đời.
Chính sự đồng hành của bọn chúng đã khiến cô không cảm thấy cô đơn, bọn chúng nghe theo mọi mệnh lệnh của cô mà không hề phàn nàn, chính bọn chúng cũng là người đã ở bên cô đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Tuệ Tâm và ba người còn lại đi theo sau Tô Vân Thiều, họ không biết cô muốn đi đâu, chỉ thấy cô quẹo qua quẹo lại trong Hoàng cung, dù bước ngang qua cung điện cũng không đi vào, cô cứ thế đi tới đi lui, đến một nơi trông giống như Ngự hoa viên.
Nơi này rất trống trải, trên mặt đất có lớp đất bùn và vài cành lá đã khô héo mục nát, còn có một ao nước trong xanh và một cái đình bên ao nước.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là trên bàn đá trong đình lại đặt một am trà và ba tách trà, trên ghế đá là những miếng đệm dày, như thể có ai đó đã cố tình giữ nguyên mọi thứ ở khoảnh khắc cuối cùng và không đi quấy rầy nó Vậy.
Tô Vân Thiều đưa tay lau sơ mặt bàn đá, không có chút bụi ban nào, sau đó cô cằm ấm trà lên định rót trà vào tách.
"Không được động vào!" Một giọng nói yêu kiều vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã.
Một cô gái mặc một thân xanh biếc, cả người đầy yêu khí, tay cầm vạt váy vội vàng chạy tới, giận dữ nhìn năm người họ: "Các người vào đây bằng cách nào thì mời trở ra bằng cách ấy, không được động vào bắt kỳ cỏ cây gạch ngói gì ở đây hết!"
Tuệ Tâm và ba người còn lại:
Họ nhìn Tô Vân Thiều vẫn đang rót trà, rồi lại nhìn bé Loli to như hạt đậu sống ở đây, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Thấy Tô Van Thiều vẫn chưa chịu dừng tay, trong mắt bé Loli hiện rõ vẻ tức giận, trên đầu lập tức mọc ra vài lá trúc xanh, cô ấy đã giận đến không thể giữ được hình dạng con người hoàn chỉnh.
"Tôi đã bảo các người đừng động vào rồi, nếu còn không nghe lời thì tôi sẽ ném các người ra ngoài đấy! Vân Vân bảo chúng tôi hãy cố gắng đừng làm tổn thương người khác, nhưng không có nghĩa chúng tôi không thể làm tổn thương người khác, nếu cô dám phớt lờ lời cảnh báo của tôi thì đừng trách tôi ra tay!"
Vân Vân?
Tuệ Tâm và ba người còn lại theo bản năng nhìn sang Tô Vân Thiều, những người, yêu, quỷ trong sân nhà họ Tô cũng cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận