Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 232:

Chương 232:Chương 232:
Chuong 232:
Tuệ Tâm: "Dal”
Cách đó vài bức tường, Tô Vân Thiều cũng đang nghĩ tới chuyện công đức lớn nhỏ.
Công đức nhỏ chủ yếu là công đức có được từ việc làm việc thiện vì danh lợi hoặc mục đích nào đó trong tương lai, ví dụ một vài công ty muốn có được tiếng tăm tốt mà mỗi năm đều làm từ thiện để tuyên truyền cho công ty, công đức có được từ cách này vô cùng vô cùng ít, chẳng đáng để nhắc tới.
Từ đó, có một số người gọi nó là công đức rất nhỏ, độc lập với công đức nhỏ khi cứu độ chúng sinh. Rất nhiều bác sĩ coi chữa bệnh là công việc, nhưng có bác sĩ lại làm vì danh tiếng và kiếm tiền, công đức từ việc cứu mạng người khác cũng chỉ được tính là công đức rất nhỏ.
Cứu người với một trái tim nhân hậu hoặc là không mong cầu gì cả, đồng thời cứu chữa thành công cho một sinh mạng riêng lẻ thì được tính là công đúc nhỏ.
Mà công đức lớn chính là không mưu cau phúc lợi cho bản thân, toàn tâm toàn ý tu hành vì muôn nghìn chúng sanh, lấy một ví dụ dễ hiểu mà phổ thông nhất chính là Quan Âm Bồ Tát cứu thế.
Tô Vân Thiều hiểu rõ bản thân, cô không có cơ hội đó cũng không có năng lực để cứu thế, đương nhiên không có khả năng nhận được công đức lớn, nhưng Tuệ Tâm cũng không thể nào nhận sai công đức nhỏ trên người cô thành công đức lớn được.
Đời trước cô đã từng gặp trưởng lão Tuệ Tâm, người có Phật nhãn trời sinh, nghe nói là Phật Đà chuyển thế, tuổi còn rất trẻ đã ngồi lên tới vị trí trưởng lão của chùa Viễn Sơn, tiền đồ khó mà hạn chế, cho nên khả năng nhận sai là rất nhỏ.
Lẽ nào nếu như lần này cô không bắt được Tăng Tiểu Vân thì tương lai cô ta sẽ gây tai họa cho nhân gian, bởi vậy mà cô đã nhặt được món hời là công đức lớn sao?
Thôi. Tô Van Thiều không suy nghĩ nhiều nữa, cho dù là công đức nhỏ hay công đức lớn thì đều phải đút cho bút phán quan, chẳng có gì khác nhau.
So với chuyện này, cô lại muốn biết cách đối phó với huyết thi ngàn năm hơn.
Không biết tại sao cô của đời trước chưa từng tham gia hoạt động như thế này, chỉ biết kết quả cuối cùng là đạo trưởng Hằng Thuật đã mắt tay phải dùng để bày trận, tay trái của Quách Uyễn Thanh bị bỏng, phải mang bao tay dài đến suốt đời, rất nhiều quỷ sai của Phương Hữu Đức đã chết, còn ton thất rất nhiều đệ tử Huyền môn, nguyên khí của Huyền môn bị thương tổn vô cùng nặng nè. Trong trí nhớ đời trước của cô không có sự tồn tại của Cao Nhiên và Tiêu Thành, rất có thể hai người này là bước ngoặc ở chỗ này.
Tô Vân Thiều xoa xoa giữa trán, tiếp tục vẽ bùa.
Cô không có công cụ thuận tiện nên chỉ có thể vẽ nhiều bùa một chút để đề phòng, cho dù là để mình dùng hay đưa cho đạo hữu khác đều tốt cả.
Huyền môn đã đủ sa sút lắm rồi, không chịu thêm được đả kích quá lớn, nếu như lần này tổn thất quá nhiều nhân tài, ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện gì cũng khó lòng mà đối phó.
mm... Chín giờ rưỡi sáng, toàn bộ mười bảy người đã tập trung đầy đủ ở trước cửa vào huyệt mộ.
Tô Vân Thiều mở cái túi đang đeo trên người ra, bên trong toàn là bùa.
Bùa nhiều tới mức làm cho tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên há hốc mồm, ánh mắt họ nhìn cô như muốn hỏi rằng: Nhà cô có máy in bùa à?
Muốn bùa có tác dụng thì phải dùng nguyên khí để vẽ, mà nguyên khí của mỗi người đều có một giới hạn nhất định, dùng hết nguyên khí thì cần phải ngồi thiền một lúc lâu mới có thể khôi phục lại.
Lấy thứ bùa dùng ít nguyên khí để vẽ nhất là bùa bình an làm chuẩn thì một ngày một phù sư chỉ có thể vẽ nhiều nhất là từ năm tới sáu lá bùa bình an. Những loại bùa cần lượng nguyên khí càng nhiều thì mức độ khó khăn để vẽ càng cao, số lượng thành công sẽ càng ít.
Mà trong túi của Tô Vân Thiều bây giờ có khoảng hơn trăm lá bùa, chẳng lẽ Tô Vân Thiều có loại máy móc có thể in bùa số lượng lớn? Đương nhiên họ chỉ nghĩ thế cho vui mà thôi, chứ ai cũng biết đấy là chuyện không thể nào.
Vậy thì chỉ có một đáp án chính là cô đã mang toàn bộ bùa mà cô đã để dành bấy lâu nay ra hết cả đây.
Tô Vân Thiều lấy ra từng xấp bùa theo thứ tự là bùa bình an, bùa sắm sét, bùa lửa rồi phát cho mỗi người hai tắm mỗi loại, còn kèm thêm cho mỗi người một túi bột giải độc thi khí.
Ánh mắt của mọi người từ "Hóa ra cô có máy in bùa a?" đổi thành "Cô còn có loại bùa nào mà chưa in bao giờ không?”
Thấy nhiều thì riết cũng quen à.
Cuối cùng, Tô Vân Thiều móc ra mấy lá bùa: "Chỉ có năm lá bùa Kim Chung Tráo thôi, chia cho mấy người chủ công nhé, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
Hỏi cho có thôi chứ tay cô đã phát bùa cho Quách Uyễn Thanh, Hằng Thuật, Phương Hữu Đức, Cao Nhiên và Tuệ Tâm rồi. Bốn người này đều là những người sẽ gặp nguy hiểm trong nhiệm vụ lần này, còn Tuệ Tâm thì.. Kiếp trước, cô không biết được nhiều tin tức về Tuệ Tâm cho lắm, cho nên cô không biết anh ấy có gặp nguy hiểm hay không, thôi thì cứ phát một cái cho chắc.
Vị trí của chủ công là nguy hiểm nhất, sự bảo vệ của bùa Kim Chung Tráo có thể kịp thời bảo vệ được tính mạng của người dùng trong lúc quan trọng nhất, bởi vì số lượng không có nhiều cho nên chỉ có thể chia cho bọn họ, vì vậy những người còn lại đều không có ý kiến gì.
Dù có người không chịu thì cũng không ngu gì mà đứng ra nói, dù sao thì bùa là do Tô Vân Thiều cho, cô muốn cho ai là quyền của cô, người khác không có tư cách phản đối.
Quách Uyễn Thanh nhìn sang túi của Tô Vân Thiều, dù cô đã chia hết một đống bùa nhưng bên trong vẫn còn lại khá nhiều bùa: "Mấy cái còn lại là bùa gì thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận