Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1263:

Chương 1263:Chương 1263:
Chuong 1263:
Thấy Tô Van Thiều không có phản ứng gì về chuyện này, Abe Shota rất ngạc nhiên: "Tôi cho rằng một kẻ đã làm người lương thiện tận mười kiếp như cô thì sẽ rất có ý kiến về hành vi của tôi luôn đấy, tôi còn đang nghĩ không biết sau khi nghe xong cô có tan tôi một trận không đây nè.”
Cậu ấy đã chuẩn bị tinh thần tông cửa chạy trốn rồi, ai ngờ lại không được thực hiện, tự nhiên thấy tiếc tiếc sao á.
Đúng là Tô Vân Thiều cũng nghĩ như vậy: “Đúng là đúng, sai là sai, mỗi một người đều cần trả giá cho hành vi sai lầm của mình."
Khi những người đó ỷ vào thân thế hoặc quyền hành của bàn thân để ức hiếp và làm tổn thương người khác, thậm chí còn y vào việc phụ nữ và trẻ em yếu thế hơn mình rồi bắt nạt họ, bọn họ có từng nhận ra cái sai của mình hay không?
Tô Vân Thiều thường hay bảo cứ để pháp luật trừng trị bọn họ, cho dù lúc còn sống không trị được thì họ cũng sẽ phải chịu phạt khi xuống địa phủ thôi, nhưng nói thật thì đây chỉ là cách suy nghĩ lý trí để khuyên các bạn nhỏ không nên nhúng chàm chỉ vì lũ cặn bã đó thôi, chứ về mặt cảm tính thì cô cũng không đồng tình chút nào.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ việc khôi phục ký ức, cô vừa có thể suy nghĩ từ góc độ của con người nhưng cũng vừa có thể dùng góc nhìn đại cục của Thiên Đạo để đối đãi với thế gian này.
Abe Shota nói tiếp: "Thiện và ác là hai mặt đối lập cùng tồn tại và không thể tách rời, không thể chỉ để một bên tồn tại mãi được, cách làm "diệt sạch kẻ ác" của tôi không hẳn là đúng, nó chỉ có thể giúp giảm bớt gánh nặng cho thế giới này mà thôi, nhưng tóm lại thay vì giết người tốt thì tôi sẽ lựa chọn giết những kẻ ác."
Tô Vân Thiều nói: "Tôi cho rằng việc cậu xúi giục những thí sinh khác trong cuộc thi chĩa mũi dùi về phía tôi cũng là vì muốn cho tôi nhận ra bản chất tham lam và ích kỷ của con người, sau đó làm tôi chuyển sang ủng hộ ý tưởng phá hủy thế giới của ông."
"Tôi vốn có ý đó, nhưng chỉ có một chút vậy thôi." Abe Shota chỉ vào một lóng tay trên ngón út, ý bảo là rất ít: "Có điều về sau tôi đã đổi ý rồi, dù sao cũng còn một quãng thời gian nữa trước khi thế giới hoàn toàn sụp đổ, có lẽ chúng ta có thể dùng cách của cô thử xem sao.”
Sự thật là, trước nguy cơ tận thế, các quốc gia trên thế giới đều đã chủ động hoặc bị động chung tay góp sức với nhau, dưới sự thúc giục bằng cách không ngừng giết người của ông ấy, bọn họ đang điên cuồng tìm kiếm một con đường sống cho chính mình.
Người ta hay nói con người rất dễ bùng no tiềm lực trước bờ vực sinh tử, cho nên ông ấy cũng chỉ "giúp đỡ” một chút thôi mà.
Tô Vân Thiều nói tiếp: "Nếu biện pháp của tôi không thành công thì ông còn tính tiếp tục phá hủy thế giới à?”
Abe Shota đáp: "Nếu biện pháp của cô thất bại thì thế giới cũng xong đời trước rồi chứ không cần tôi phải ra tay, đã đến mức đó thì chuyện ai đứng ra phá hủy thế giới cũng đâu còn quan trọng nữa."
Khi nguyên khí của toàn bộ Trái Đắt cạn sạch thì sức sống trên đó cũng lụi tàn theo, đến lúc đó, không có ai có thể may mắn sống sót cả.
Cái Thiên Đạo muốn làm chính là tranh thủ bảo vệ một ít "mồi lửa sinh mệnh" trước khi đến thời điểm tệ nhất, chờ sau khi thế giới nghỉ ngơi lấy sức xong thì sẽ làm lại từ đầu.
Nền văn minh của nhân loại còn hay mát, lịch sử được viết thêm một trang mới hay lùi bước, những thứ này đều không đáng giá một đồng trong mắt của Thiên Đạo.
Tô Vân Thiều hỏi: "Ký ức của tôi vẫn chưa hoàn chỉnh cho lắm, ông có thể nói cho tôi biết linh khí ra đời như thế nào không?"
Abe Shota rất muốn nói "Sao cô không đi hỏi Diêm Vương ấy?", nhưng sau khi ngẫm lại mới sực nhớ, Diêm Vương nhiệm kỳ này mới nhậm chức không bao lâu, không được người tiền nhiệm dạy dỗ nhiều cho nên có lẽ anh ta không biết thật.
"Từ lúc đất trời mới được tạo ra thì linh khí đã có sẵn rồi, nó bắt nguồn từ căn nguyên của thế giới này. Để tôi ví von như vậy cho cô dễ hiểu, cô có thể tưởng tượng căn nguyên là một dòng suối, ban đầu nước suối liên tục chảy ra từ đó cho nên chúng ta có thể dùng thật lâu, thậm chí có thể xem nó như một tài nguyên tái sinh. Nhưng bởi vì bị khai thác quá mức cho nên nước suối phải tăng tốc độ chảy ra, cuối cùng bị tổn thương đến "gốc rễ" nên đã biến thành tài nguyên không thể tái sinh nữa.”
Nếu có thể chữa trị cho dòng suối kia thì có lẽ... Tô Van Thiều thầm giật mình.
Abe Shota biết cô đang suy nghĩ cái gì cho nên trợn trắng mắt: "Lúc hai chúng ta vừa ra đời là đã vội vàng chạy tới đó để xem rồi, căn nguyên của thế giới đã biến mắt hẳn ngay lúc nó cạn kiệt, cho dù muốn chữa trị thì cũng không tìm được "bệnh nhân" để chữa đâu."
Tô Vân Thiều cũng đoán được chuyện này, bởi vì nếu nó dễ chữa trị như thế thì Thiên Đạo cần gì phải phá hủy thế giới này đâu chứ.
"Chúng ta dùng công đức có được không? Dùng công đức do sinh linh trên toàn thế giới tự nguyện cống hiến ấy? Ngay cả thần khí thời thượng cổ mà công đức cũng có thể chữa trị được thì nói không chừng nó cũng có thể chữa trị cho căn nguyên của thế giới - thứ đã cạn kiệt và hư hỏng - thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận