Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1035:

Chương 1035:Chương 1035:
Chuong 1035:
Mẹ Ái Nhi kích động mà che miệng lại, trong mắt đã ngập nước, đứa con gái mà bà ấy ngày nhớ đêm mong bỗng xuất hiện ngay trước mắt bà, đây chỉ có thể là cảnh đẹp trong mơ mà thôi.
Không phải bà ấy không nghi ngờ Tô Vân Thiều và Cát Nguyệt liệu có mục đích khác hay không, nhưng so với điều đó, điều mà một người làm mẹ để ý nhất vẫn chính là: đứa con gái thất lạc nhiều năm có thể trở về bên mình.
"Cô, cô có thể để cho tôi nhìn được không? Vết bớt kia." Mẹ Ái Nhi muốn tới gần Cát Nguyệt một chút, nhưng bà sợ nếu dựa gần quá, rồi phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ, bà ấy sẽ phải tỉnh giấc mắt.
Tô Vân Thiều không trả lời thay cho Cát Nguyệt nữa, Cát Nguyệt giơ tay lên, làm động tác đánh dấu như khi tiêm vắc-xin trong bệnh viện, nhìn động tác và nghĩ vị trí vết bớt của Cát Nguyệt khiến cha mẹ Ái Nhi nín thở.
Vốn tưởng rằng đứa con gái thứ hai đã chết, cả đời này họ sẽ không còn được gặp lại nó nữa, không ngờ tới còn có được cơ hội thế này!
Do dự vài giây, Cát Nguyệt kéo ống tay áo xuống, để lộ ra vết bớt hình trái tim lớn bằng móng tay cái trên cách tay phải của mình.
Thời gian bốn mươi năm đã khiến rất nhiều ký ức đều trở nên mơ hồ, chỉ có nỗi đau này là mẹ Ái Nhi không thể nào quên đi được, bà ấy vẫn còn nhớ rất rõ ràng, vết bớt hình trái tim trên cánh tay phải của con gái mình có hình dáng thế nào.
Hơn nữa, thời gian sinh mà Tô Vân Thiều nói ra trước đó cũng hoàn toàn trùng khớp, Cát Nguyệt chính là đứa con gái thứ hai đã thất lạc nhiều năm của bà ấy!
Cha mẹ Ái Nhi cực kỳ chắc chắn.
Mẹ Ái Nhi không thể kiềm chế sự phần khích trong lòng, vội nói: "Con là Ái Nhi, con là Ái Nhi của mẹ, cuối cùng con..." Đã trở lại!
Nói được một nửa, mẹ Ái Nhi muốn ôm lấy Cát Nguyệt, nhưng không ngờ bàn tay của bà ấy lại xuyên qua cơ thể của Cát Nguyệt, may là Tô Vân Thiều kịp thời giơ tay ra, đỡ lấy mẹ Ái Nhi,"Dì à, dì không sao chứ?”
Mẹ Ái Nhi không kịp nghĩ tới cái khác, chỉ nắm chặt lấy cánh tay đang đỡ mình của Tô Vân Thiều,"Ái Nhi của tôi làm sao vậy? Vì sao tôi không thể chạm vào nó?”
Nếu không phải đang tiếp xúc với Tô Vân Thiều, cảm nhận được hơi am trên người Tô Vân Thiều, mẹ Ái Nhi còn cho rằng mình đang nằm mơ, nếu không không có lý nào bà lại không thể chạm nổi vào người con gái mình được, bàn tay của bà không thế cứ như vậy mà xuyên qua người con gái bà? Cha Ái Nhi đã nhận ra điều gì, nghĩ đến trường hợp đó, môi của ông ấy run lên, một từ cũng không nói nỗi.
Tô Vân Thiều thở dài, không đành lòng nói cho đôi cha mẹ số khổ này biết được sự thật đau lòng đến như thế, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác, không thể không nói được,"Cát Nguyệt đã mất từ lâu, từ hai mươi năm trước rồi, bây giờ, thứ đang ở trước mặt là chính là hồn phách của cô ấy."
Con ngươi của mẹ Ái Nhi co lại: "Chết, đã chết rồi sao?"
Cha Ái Nhi chấp nhận sự thật nhanh hơn vợ mình một chút, "Vào trong nhà nói chuyện đi, đừng đứng mãi ở ngoài cửa như thế." Nối rồi ông ấy xoay người bước vào nhà, thắp sáng đèn trong nhà.
Tô Vân Thiều đỡ mẹ Ái Nhi còn đang hốt hoảng đi vào nhà, Cát Nguyệt đi theo ngay phía sau họ, tới nơi có ánh sáng rồi cha mẹ Ái Nhi mới để ý, dưới chân Cát Nguyệt không hề có bóng.
Chỉ có ma quỷ mới không có bóng.
Bọn họ không thể chấp nhận nỗi sự thật con gái thứ hai đã chết từ lâu.
Ba người một quỷ ngồi trong phòng một lúc lâu, cuối cùng cha mẹ Ái Nhi mới lấy lại được bình tĩnh.
Cha Ái Nhi: "Làm sao cô tôi biết được chúng tôi chính là cha mẹ của Ái Nhi, à không, phải là cha mẹ của Cát Nguyệt mới đúng?”
Tô Vân Thiều nói thẳng: "Nói thực ra, lúc trước cháu cũng không biết, bởi vì Cát Nguyệt vẫn luôn có cha mẹ, cô ấy cũng cho rằng đó chính là cha mẹ ruột của mình, cho tới hôm nay tới đảo Trường Thọ bọn cháu mới biết."
Cố ý sử dụng ảo trận để lẻn vào giấc mơ của người khác thu thập tin tức, cách này nghe cứ giống như là khả năng của nhân vật phản diện vậy, nói ra cũng không hay cho lắm.
Nếu Tô Vân Thiều nói thật, còn sẽ khiến cho cha mẹ Ái Nhi nảy sinh ra nghi ngờ và kháng cự, gây bát lợi cho việc điều tra sau này.
Tô Vân Thiều đổi sang cách kể khác, cũng lén lút sử dụng một lá bùa nói thật: “Cháu là thiên sư, có một kênh tin tức riêng của bản thân, cháu cũng biết được sinh thần bát tự của Cát Nguyệt phù hợp với đặc điểm của người thuần âm, hơn nữa còn vô tình thấy vết bớt trên tay cô ấy rất giống người con gái thứ hai của chú dì, cho nên mới tới đây hỏi thử, để xem có thể tìm ra được một sự thật hay không.”
"Sự thật gì?" Mẹ Ái Nhi hỏi lại.
Tô Vân Thiều: "Sự thật về cái chết của Cát Nguyệt."
Cha mẹ Ái Nhi:?
"Cô có ý gì?"
Tô Vân Thiều đang muốn giải thích, nhưng Cát Nguyệt biết đại nhân nhà mình không thích ke chuyện xưa, đành tự mình lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận