Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 894:

Chương 894:Chương 894:
Chương 894:
Đêm đó, cô ta cảm thấy mình được nâng niu, trân trọng.
Từ đó về sau, cô ta đã vô số lần cố gắng tìm lại cảm giác ban đầu từ ông chủ Phương, nhưng hình như anh ta đã thấy phiền chán, không còn cho cô ta trải nhiệm lại cảm giác dịu dàng ngày ấy nữa.
Hôm nay, thế mà cô ta lại được trải nghiệm cảm giác được người khác nâng niu trân trong mong ước từ lâu từ trên người một cô gái nhỏ.
Tập Tú Lệ hiểu tại sao, chẳng lẽ chỉ có lần đầu tiên mới quý giá sao? Mà cô ta có được bao nhiêu lần đầu tiên chứ? Chẳng máy chốc, cơn đau am Ï trên mắt chân đã giảm bót.
Sau một lát nữa, cô ta thấy mắt cá chân hoàn toàn không còn đau nữa, không đỏ cũng không còn sưng.
"Được rồi." Tô Vân Thiều để chân Tập Tú Lệ lại trên mặt đất, xoay người lấy một đôi dép từ trên kệ rồi đặt xuống đát,"Đi nhiều giày cao gót sẽ mỏi, ở đây không có ai để ý chiều cao và dáng người của cô đâu, cô đổi dép lê đi, tạm thời giải phóng đôi chân của mình một chút."
Tập Tú Lệ không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, cô ta chỉ nhìn Tô Vân Thiều chằm chằm, nhìn cô xoa mắt cá chân cho mình, nhìn cô lấy dép lê, nhìn cô mỉm cười và khuyên mình thay dép để đôi chân mệt mỏi được giải phóng.
"Vì sao?"
Tô Vân Thiều:?
"Cái gì cơ?"
"Vì sao cô phải đối xử với tôi như vậy?" Tập Tú Lệ thoáng nhìn tới đôi chân vì đi giày cao gót quanh năm mà đã có chút biến dạng, có thể nói là một bàn chân cực kỳ xấu xí, cô ta vội vàng xỏ chân vào trong dép lê.
"Tôi đã đuổi cô ra ngoài, còn là loại người thứ ba mà cô chán ghét nhất, cô còn quan tâm tới tôi làm gì?"
Mẹ Tô: 222
Ảo giác à? Sao bà cứ cảm thấy mấy lời này nghe cứ là lạ làm sao. "Cô đuổi tôi ra ngoài là bởi vì yêu cầu của ông chủ, đúng là tôi chán ghét người thứ ba, nhưng tạm thời còn chưa biết cô có phải người thứ ba hay không, vừa rồi tôi nói như vậy chỉ để kích thích cô thôi, để cô làm lộ ra nhiều tin tức." Tô Vân Thiều dựa theo trình tự câu hỏi mà trả lời, lại thấy Tập Tú Lệ dường như không quan tâm lắm.
Tập Tú Lệ nhìn cô chằm chằm, dường như đang muốn tìm câu trả lời cuối cùng cho van đề kia.
Tô Vân Thiều liền nói: "Phụ nữ nếu muốn sống tốt trên thế giới này thực sự rất khó, với năng lực bản thân, tôi hy vọng có thể chăm sóc được một cô gái hết mình."
Tập Tú Lệ không hiểu Tô Vân Thiều đang nghĩ gì nữa.
Mẹ của cô ta đều nói là nuôi con gái rất tốn tiền, vất vả nuôi nắng đến khi lớn đến như vậy, mà chẳng thể lấy lại được một phân tiền nào, sau này gả ra ngoài còn phải mắt một khoản của hồi môn, trừ bỏ phí tiền ra thì chẳng còn tác dụng nào khác.
Vì thế, khi bốn người chị của cô ta kết hôn, cha mẹ không he cho họ một đồng xu cắc bạc nào, sau này, ngoại trừ ngày Tết, các chị của cô ta không bao giờ về nhà, khi về nhà sắc mặt cũng không được tốt.
Trước đây có thể Tập Tú Lệ còn không hiểu, nhưng sau khi lớn lên cô ta mới biết được số lượng của hồi môn còn phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình, nhưng tới mức một đồng cũng không cho, vậy có nghĩa là người nhà hoàn toàn không thèm để ý tới con gái chút nào.
Cứ như vậy, cho dù bị nhà chồng hành hạ đến chết, ai có thể ra tay cứu giúp cô ta đây?
Cho nên cô ta biết, người nhà không phải là chỗ dựa của mình, thứ có thể tin được chỉ có tiền tài, chỉ có tiền mới không bao giờ phản bội cô ta.
Khóe miệng lô thiên sư khẽ nhếch lên,"Ai bảo tôi trọng nữ khinh nam chứ?”
Trong khoảnh khắc ấy, Tập Tú Lệ dường như nhìn thấy phía sau người thiếu nữ kia toả ra vô số đoá hoa hồng diễm lệ, rực rỡ vô cùng.
Rốt cuộc mẹ Tô cũng biết không đúng ở chỗ nào rồi, ánh mắt Tập Tú Lệ nhìn con gái bà không ổn!
Không phải là nhìn vào tình ý lan tràn của một đôi tình nhân, mà có loại cảm giác như "Vì cô đã chiếu sáng cuộc đời u ám của tôi, cho nên tôi tình nguyện đưa cô vượt qua biển lửa!", nhưng cũng không hoàn toàn đúng lắm.
Nói là "Kẻ sĩ vì trí kỷ của mình ma chết" thì hoàn toàn không đúng, mà nói là "Quất lý quất khí" ( một từ thông dụng trên mạng, thường dùng để chỉ những biểu hiện trông giống như đồng tính ) cũng không đúng, cứ là lạ. Mẹ Tô cũng không dám nhắc nhở gì, nếu vốn dĩ Tập Tú Lệ không biết được suy nghĩ của mình, lại bị lời nhắc nhở của mình mà nghĩ thông suốt, mà tâm lý của cô ta lại còn có chút vặn vẹo, vậy thì không phải xong đời rồi sao?
Những gì Tô Vân Thiều nói đều là suy nghĩ thực sự trong lòng của cô, cũng là nguyên tắc làm việc của cô bấy lâu nay, mấy bé yêu quái và quỷ sai trong nhà làm chứng cho cô, cho nên cô không hề có chút chột dạ nào, đi qua giúp Tập Tú Lệ một chút, cô nói: "Quản lý Tập, cô cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chúng ta từ từ nói chuyện."
Chân của Tập Tú Lệ đã không còn đau, nhưng Tô Vân Thiều vẫn đỡ cô ấy, từ từ đỡ cô ta ngồi xuống chiếc giường thẩm mỹ nhỏ hẹp, trong mắt cô ta chỉ có một mình Tô Vân Thiều: "Cô muốn nói về chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận