Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 574:

Chương 574:Chương 574:
Chương 574:
Bạch Vô Thường nở nụ cười thân thiện: "Anh chính là chiến sĩ thi đua nổi tiếng của địa phủ chúng ta, tài năng hơn người, làm việc rất đáng tin cậy, nên tôi tin anh, Diêm Vương lại càng tin anh hơn."
Hắc Vô Thường chợt bị ngọn núi to — Diêm Vương áp chế: "..."
Anh ta cho rằng hành vi này của Bạch Vô Thường đã được Diêm Vương cho phép, nên không dám từ chối, đành buồn bực ngồi lên vị trí nọ, cảm thấy dưới mông như có kim châm, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm kẻ yếu đuối đáng thương lại bất lực như anh ta thành một cái sàng. Hu hu hu làm quỷ ăn lương cũng vắt vả quái
Sở dĩ Bạch Vô Thường chọn tìm Hắc Vô Thường mà không phải tên đầu trâu mặt ngựa nào đó tới chia sẻ công việc, tất nhiên là vì anh ta coi trọng thái độ và năng lực làm việc của Hắc Vô Thường rồi, nhưng anh ta sẽ không vội vàng ném hết việc lại cho Hắc Vô Thường chưa biết làm cái gì.
Mọi thứ đều phải được làm theo thứ tự từng bước một, Diễm Vương đã dạy anh ta một lần, anh ta cứ truyền dạy lại y đúc cho Hắc Vô Thường là được, đơn giản ấy mài
Bạch Vô Thường chọn ra một số việc đơn giản mà Hắc Vô Thường có thể làm trong đống hồ sơ, "Anh xem cái này trước đi.”
Hắc Vô Thường mở ra xem, phát hiện mình thật sự biết làm, trong lòng anh ta thấy yên tâm hẳn, còn may còn may.
Anh ta cúi đầu nghiêm túc làm việc, không phát hiện ánh mắt thương hại của Bạch Vô Thường dần dần xuất hiện chút vui mừng.
Há há, thành công tóm được một người.
Sau này anh ta có thể yêu đương một cách đàng hoàng rồi, à không, là cá mặn lười biếng rồi
Lúc này, Diêm Vương đang chạy đi tìm cô vợ của mình nên không hề hay biết Thái Tử giám quốc đích thân anh lựa chọn giờ lại đang đi tìm một vị Thái Tử nhỏ khác.
Không ho danh là Thái Tử giám quốc do đích tay anh lựa chọn, đến cả năng lực trốn việc và bồi dưỡng người kế nhiệm cũng y hệt anh.
Sáng sớm, Tô Vân Thiều đang ngồi thiền trong phòng tại nhà nghỉ nọ thì có một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Diêm Vương bước ra khỏi quỷ môn rồi ngã vào lòng Tô Vân Thieu.
Tô Vân Thiều đột nhiên bị người đẹp ngã vào lòng:?
Một mùi hương quen thuộc phảng phát nơi chóp mũi, cô theo bản năng mà tìm theo mùi hương đó, vùi đầu vào cổ Diêm Vương, hít hai hơi thật sâu. Diêm Vương né tránh một chút nhưng lại bị Tô Vân Thiều dùng một tay giữ chặt eo, một tay còn lại giữ chặt gáy của anh ép vào người mình.
"Đừng nhúc nhích."
Diêm Vương cố kìm nén cảm giác ngưa ngứa ở cổ và cảm xúc muốn chạy trốn, cố gắng nói lảng sang chuyện khác de phân tán lực chú ý: "Tô Vân Thiều, có phải em muốn đi làm cô dâu nhỏ của người khác không?"
Tô Vân Thiều tùy tiện "ừm" một tiếng, rồi kinh ngạc nhìn Diêm Vương,"Sao trên người của anh lại có mùi sữa vậy? Anh mới dùng sữa bò de tắm sao?"
Diêm Vương đẩy Tô Vân Thiều ra, đứng bên giường vuốt thẳng ống tay áo, mắt tự nhiên mà quay mặt đi,"Là sữa tắm em mua cho anh, em còn nói là lúc ôm anh thích nhất ngửi thấy mùi hương đó."
Tô Vân Thiều để tay lên ngực tự hỏi: Mình có thích mùi sữa bò không? Không.
Cho nên, vì sao cô lại chọn sữa tắm mùi sữa bò cho Diêm Vương, lại còn nói với Diễm Vương những lời như thế?
Đã qua một lúc lâu cô vẫn không trả lời, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ, Diêm Vương cảm thấy hơi nóng, anh vò vò đầu, sửa sang lại mớ tóc mới vừa rồi bị rối mà rơi tán loạn trên giường.
Cũng lúc này, Tô Vân Thiều phát hiện ra hai lỗ tai của Diêm Vương đã đỏ lên.
Cho nên, bề ngoài người này cố gắng tỏ ra bình tĩnh, có đôi khi còn ra vẻ rất hung dữ, không để cho người khác phát hiện ra suy nghĩ thật sự của mình, nhưng có phải là lỗ tai đã làm lộ ra sự ngượng ngùng của chủ nhân nó rồi không?
Cô dường như biết lý do tại sao cô mua loại sữa tắm đó trong kiếp trước, có lẽ nó là loại dành cho trẻ sơ sinh — đây chính là để khiến Diêm Vương thấy xấu hỗ.
"Lâu Cảnh, anh qua đây." Tô Vân Thiều mở ra hai tay,"Để em ôm một cái."
"Làm gi? Nói chuyện quan trọng đi." Diêm Vương cau mày, biểu cảm có vẻ là đã mất kiên nhẫn, nhưng vẫn rất thật thà mà bước tới,"Chỉ ôm một chút thôi đấy, thời gian đang gấp, tập trung vào làm việc chính đi!"
Chờ đến lúc ôm được rồi, ôm bao lâu còn không phải do Tô Vân Thieu quyết định sao?
Cô cười gật gật đầu, hai tay cô vòng qua eo của Diêm Vương, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo săn chắc kia, cô cảm nhận được rõ ràng là Diêm Vương có run lên một chút, nhưng rất nhanh, anh đã ổn định lại.
Hai chân mềm nhũn, hai tai đỏ bừng, Diêm Vương nín thở nhưng không chịu để lộ điểm nhạy cảm, nhất quyết phải kiên trì, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ký ức của Tô Vân Thiều còn chưa được khôi phục hoàn toàn, nhưng cô đã đoán ra được vì sao kiếp trước cô lại chọn Diêm Vương rồi.
Đây là một con thỏ trắng nhỏ, bên ngoài giả vờ hung dữ, bên trong dễ thương còn dễ bị bắt nạt, khoác lên mình tắm da người sư phụ xinh đẹp, lại khiến cho cô có cảm giác rung động khi dám vượt qua ranh giới thầy trò mà chuyển sang tình yêu.
Chà, khi lớn lên cô thực sự hư hỏng như vậy à.
Tô Vân Thiều mải đắm chìm trong phát hiện của mình, không có ngắng đầu lên, cũng bởi vậy mà cô không thấy được ý cười trên mặt Diễm Vương khi đã thực hiện được mưu kế của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận