Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1139:

Chương 1139:Chương 1139:
Chuong 1139:
Nhung ma dap an cua cau hoi này, chính Tô Van Thieu cũng không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này, chứ đừng nói đến việc trả lời bọn họ, chỉ đành nói: "Sau khi vẽ một tắm bùa gọi sét thì tôi mơ mơ màng màng trở thành người thay trời hành đạo, quá trình biến đổi thế nào, có gì khác người hay không, tôi cũng không hay biết gì."
Cô nói rất chân thành, có người tin, cũng có người không tin.
Đội trưởng nước D tỏ ra rất bối rối: "Tôi nghe nói người thay trời hành đạo sẽ nhận được sứ mệnh từ Thiên Đạo, sẽ giao tiếp với Thiên Đạo, cô có làm thế được không?"
Đội trưởng nước F cũng nói: "Sư phụ của tôi cũng đã nói, người thay trời hành đạo có thể giao tiếp với Thiên Đạo, cô không làm được sao?"
"Không được." Tô Vân Thiều cũng nghi ngờ mình không phải người thay trời hành đạo, nhưng việc bản thân có thể sử dụng bùa gọi sét lại làm cho cô thấy khó hiểu không thôi,"Có lẽ tôi không phải đâu."
Các vị đội trường của các quốc gia cũng không hiểu được chuyện này là như thế nào.
Theo lý mà nói, người có thể sử dụng được bùa gọi sét và triệu hồi được sét trời, hẳn chính là sứ giả của Thiên Đạo, nhưng Tô Vân Thiều lại không thể giao tiếp được với Thiên Đạo... Không biết đã xảy ra chuyện gi.
Đáng lẽ họ phải cảm thấy may mắn vì vị đạo sĩ thứ hai của Hoa Hạ trở thành sứ giả chỉ sau 20 năm ngắn ngủi lại không phải người thay trời hành đạo chính thống, cho nên lần Đại hội Huyền môn quốc tế này nếu họ muốn thắng cũng không quá khó khăn, nhưng cũng vì vậy mà trong lòng họ càng thấy nặng nề hơn.
Bởi vì điều đó có nghĩa là, thế giới đã thiếu vắng những người thay trời hành đạo chân chính trong hơn hai mươi năm qua.
Rốt cuộc vì sao Thiên Đạo lại không muốn ban sứ giả xuống nhân gian? Mang theo sự lo lắng này, thí sinh của các quốc gia lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày mốt chính là lễ khai mạc, sau lễ khai mạc thì cuộc thi sẽ lập tức bắt đầu, bọn họ chỉ có thời gian một ngày để ngồi thiền nghỉ ngơi và điều chỉnh lại trạng thái.
Lúc này, trong phòng Tô Vân Thiều, tất cả các thành viên của đội Hoa Hạ đã có mặt day đủ, trao đổi với nhau về những thí sinh họ gặp tối nay.
Bất kể là người đã lên tiếng hay người chỉ giữ im lặng, chỉ cần là người đã xuất hiện, họ đều sẽ đưa từng người ra để phân tích, giống như một cuộc họp huy động trước chiến tranh.
Năm người trò chuyện đến khoảng mười một giờ thì ai về phòng nấy.
Sau khi tiễn đồng đội đi, Tô Vân Thiều cũng không nhàn rỗi.
Nguyên khí trong cơ thể cô vẫn còn tràn đầy, nên cô lấy Bút Phán Quan ra, vẽ ra mấy lá bùa cực phẩm.
Mỗi khi cô vẽ bùa cực phẩm, biểu hiện của Huyền Mặc đều sẽ rất tích cực.
Nó sẽ vui vẻ cung cấp tất cả các vật liệu, bao gồm chu sa, giấy vẽ bùa, ngọc bích, ... Tất nhiên, 80% số lá bùa được vẽ ra sẽ thuộc về nó, nếu không nó sẽ không nhiệt tình như vậy.
Tô Vân Thiều thật sự không có thời gian đi sưu tập những thứ đó, nên cũng để mặc cho Huyền Mặc chọn ra những lá bùa tốt nhất ở chỗ cô, dù sao đến khi thực sự phải sử dụng đến mấy là bùa đó Huyền Mặc cũng sẽ không keo kiệt —— nó chỉ thích tích trữ hàng hóa, càng thích chỉ vào không ra, nhưng đến lúc cần thiết thì nó vẫn sẽ lấy đồ ra cho cô.
Một giờ sáng, chuông cửa vang lên.
Tô Vân Thiều đang ngồi thiền lấy lại sức, Bách Hiểu Thử nhìn qua mắt mèo, rồi quay đầu lại hỏi: "Là cậu thiếu niên tóc dài người nước R kia, Abe Shota, làm sao bây giờ? Có mở cửa không?”
Nghe thấy tên của người nọ, mắt Tô Vân Thiều khẽ động, không ngồi thiền tiếp nữa. Cô đứng dậy rời khỏi giường, đợi Đào Yêu mở ảo cảnh, giấu tất cả các yêu quái khác vào trong đó xong, lúc này cô mới mặc thêm áo khoác rồi đi ra mở cửa.
"Đội trưởng Tô." Abe Shota mỉm cười thẹn thùng, ngượng ngùng gãi gãi má,"Muộn như vậy vẫn tới đây làm phiền cô, thật ngại quá."
Cậu ta dùng tiếng Hoa để nói chuyện với Tô Vân Thiều, tuy phát âm chưa chuẩn lắm, nhưng người Hoa Hạ vẫn sẽ có thiện cảm với những người nước ngoài sử dụng ngôn ngữ của dân tộc mình.
Tô Vân Thiều biết rõ đã muộn như vậy rồi mà người thiếu niên này vẫn tới đây thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, còn chẳng phải là chuyện tốt, nhưng trong lòng cô vẫn sinh ra chút thiện cảm.
"Có chuyện gì sao?"
Điều gì xứng đáng để chàng thiếu niên này bỏ lại mọi người, một mình tới đây gõ cửa phòng cô vào lúc nửa đêm chứ?
"Cô không mời tôi vào trong ngồi nói chuyện sao?" Abe Shota chỉ vào hành lang, đây không phải nơi để nói chuyện.
Tô Vân Thiều mở cửa,"Mời vào.”
Abe Shota cúi người bước vào, còn nhỏ giọng nói "Làm phiền rồi".
Cậu ta chỉ cao hơn Tô Vân Thiều một chút, chắc là cao khoảng 1m73, chưa cao đến mức phải cúi người để nói chuyện với cô.
Lúc cô vừa mở cửa cậu ta đã nói làm phiền rồi, giờ bước vào lại nói lần nữa, không biết là đang nói cùng ai.
Tô Vân Thiều không hiểu được văn hoá và phong tục của nước R, mà đêm rồi nên cô cũng không muốn hỏi cặn kẽ để làm gì, chỉ đi vào lấy một ly nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận