Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1195:

Chương 1195:Chương 1195:
Chuong 1195:
Trước trận chung kết một ngày, Tô Y Y cầm theo số bài tập vừa làm xong đi tìm giáo sư Hà.
Cô không dám làm phiền giáo sư Hồ - người lúc nào cũng đắm mình trong nghiên cứu, nên cứ cách một thời gian mới tới thăm một lần, tiện thể báo cáo tiến độ học tập của mình cho ông ấy biết.
Lúc Tô Vân Thiều biết Y Y muốn đi thăm giáo sư Hồ thì đã đưa cho cô ấy một lá bùa bình an cực phẩm được vẽ bằng bút Phán Quan, bảo Y Y mang tới cho ông ay
Tô Y Y chọn giờ cơm trưa để tới thăm, vì nghĩ rất có thể mấy người cuong nghiên cứu kia không thèm để ý tới chuyện ăn uống, cô ấy còn cố tình gọi khá nhiều đồ ăn.
Nhưng lúc đến nơi, cô ấy lại bất ngờ phát hiện mọi người đang ngồi ăn cơm, bên cạnh còn xuất hiện một người lạ mà cô ấy chưa từng gặp bao giờ.
Đó là một người phụ nữ có mái tóc hoa râm được búi gọn ra sau đầu, mắt đeo cặp kính gọng vàng, trên người khoác áo blouse trắng, tỏa ra khí chất của một học giả.
Rõ ràng là chưa từng gặp lần nào, nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái lại cảm thấy thân thuộc đến lạ.
*#k-kkicickikirkikirkikkicickrikirkrkirkre
Giáo sư Hồ vẫy vẫy tay: "Y Y tới rồi hả, đây là giáo sư Chân dạy ngành kỹ thuật viễn thông, cũng là vợ của thây."
Tô Y Y vội vàng cúi đầu chào hỏi: "Em chào cô al"
Đến bây giờ cô mới hiểu được vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến lạ kia, hai mẹ con giáo sư Chân và Hồ Bình Bình chỉ giống nhau chút ít, người trước thì có khí chất của học giả hơn, nếu không nhờ giáo sư Hồ giới thiệu thì cô ấy cũng không thể nào liên tưởng ra được.
Giáo sư Chân mỉm cười gật đầu, Tô Y Y không hề cảm thấy khó chịu trước ánh mắt đánh giá của bà ấy.
"Đây chính là học sinh mới của ông à?”
"Còn xa lắm. Em ấy mới học cấp ba, cách ngưỡng cửa đầu vào làm học sinh của tôi vẫn còn xa." Giáo sư Hồ lấy tay minh họa một khoảng cách tầm một mét, trong lời nói không hề có ý chèn ép, ông ay chỉ đang nói sự thật.
Những học sinh mà ông ấy hướng dẫn đều ít nhất là thạc sĩ trở lên, Tô Y Y chỉ là một học sinh cấp ba còn phải dành thời gian nghiên cứu vật lý thì làm sao có tư cách kia được?
Giáo sư Chân cười nói: "Em ấy vừa gọi tôi là cô rồi, không thể để cô gái nhỏ tốn công gọi như thế được, nếu ông không nhận thì để em ấy tham gia dự án viễn thông của tôi đi."
Giáo sư Hồ lập tức nóng nảy: "Bà có nhiều học trò như vậy, còn tranh với tôi làm cái gì?! Chúng ta là vợ chồng đó!"
"Làm gì có ai lại chê có nhiều học sinh giỏi bao giờ." Giáo sư Chân cười híp mắt nói: "Cũng bởi vì là vợ chồng nên tôi mới có thể quang minh chính đại cướp người đấy chứ, ra ngoài cướp học sinh của những người khác khéo khi lại bị đuổi theo đòi đánh nữa."
Giáo sư Hà: "..." Có chắc là ông ay sẽ không đánh vợ của mình không?
Tô YY nghe được mấy chuyện bên lề trong giới giáo sư, có chút to mò giáo sư có thật sẽ đánh nhau hay không nhưng mà cô ấy cũng chẳng dám hỏi.
Giáo sư Hồ vừa không có thể đắc tội với vợ mình nhưng cũng không thể giận cá chém thớt với học sinh được, thế là ông ấy đành phải nói lái sang chuyện khác một cách khập khieng: "Không phải một tuần em đến một lần thì ngày mai mới đến à? Sao hôm nay đến sớm như thế vậy?"
"Ngày mai chị của em tham gia tranh tài ạ." Bây giờ, thầy trò họ đang ngồi trong phòng nghỉ, học trò của giáo sư Hồ có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào, thế nên Tô Y Y chỉ nói qua một chút, không nhắc quá nhiều đến việc đó.
Giáo sư Hồ định hỏi là cuộc thi về lĩnh vực gì theo quán tính, nhưng chợt nhớ chị của Y Y là đại sư của Huyền môn, chắc hẳn không giống trong tưởng tượng của ông ấy. "Van còn thi đấu à?"
"Vâng ạ, năm ngoái là thi trong nước, năm nay là thi quốc tế, chị gái em là đội trưởng đấy." Nếu như trên người Tô Y Y có gắn cái đuôi thì chắc chắn lúc này sẽ vễnh đuôi lên đầy kiêu ngạo rồi.
Giáo sư Hà: "..." Ông ấy được mở mang tằm mắt rồi.
Một hồi sau, Giáo sư Chân mới hiểu hai thầy trò họ đang nói chuyện thần bí gì: "Chị gái của em khi nào rảnh thế? Con gái cô nhờ phúc của chị em mới chữa khỏi bệnh, mãi không đến nhà để cảm ơn thì bất lịch sự quá rồi."
Giáo sư Hồ đi đến trường học, muốn cảm ơn Tô Vân Thiều và mấy người tổ chức cuộc thi vật lý vào đại học, vốn dĩ còn muốn đợi Hồ Bình Bình khỏe hơn thì bọn họ tới nhà cảm ơn cho đàng hoàng nhưng lúc đó ba mẹ Tô không biết Tô Vân Thiều là ông lớn ở trong giới Huyền học nên giáo sư Hồ không đi nữa.
Về sau này, nếu không phải Tô Vân Thiều có việc thì cũng là giáo sư Hồ hoặc Hồ Bình Bình khá bận rộn, mãi cho tới giờ họ vẫn chưa có cơ hội gặp lại nhau.
Giáo sư Hồ suy nghĩ ve lịch trình gần đây của mình: "Để thầy cố gắng sắp xếp thời gian nhé."
Tô Y Y cũng biết giáo sư Hồ bận bịu như thế nào, ngay cả thời gian để về nhà còn không có, ông ay còn phải ngủ đại trên một cái giường tạm bợ ở trong phòng thí nghiệm, nếu bây giờ còn phải nhất quyết bắt ông ấy dành thời gian để giải quyết chuyện cá nhân thì chỉ khiến ông ấy càng thêm mệt mỏi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận