Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 809:

Chương 809:Chương 809:
Chương 809:
Tô Vân Thiều trả lời tin nhắn: Hai người tùy cơ ứng biến nhé.
Dãy số lạ: Đã nhận lệnh!
Ở một nơi cách đó không xa, Lạc Tầm Lục cũng nhận được một tin nhắn, cô ta tránh camera mở ra xem thì nhận được: Mang tủy đá ra ngoài.
Lạc Tam Lục cắn môi, tủy đá là đồ của Tô Vân Thiều, chẳng lẽ bây giờ cô ta đi cướp à?
Người trong giới Huyền môn một ngày không ăn không uống cũng không có vấn đề gì cả, thế là họ dành ra cả ngày để tra xét, cho tới khi điện thoại hết pin thì mới quay về. Điều làm mọi người tiếc nuối là khu vực giếng Tỏa Long rất lớn nhưng gần như chẳng có đồ gì quý giá cả, đồ có giá trị nhất chắc chỉ có tủy đá ở trong tay Tô Vân Thiều thôi.
Bò lên khỏi giếng Tỏa Long, Tô Vân Thiều mới lấy bình nước khoáng không còn nhiều lắm của mình ra, thả một viên tủy đá vào đó trước mặt mọi người rồi bảo: "Ai thấy thì có phần."
Năm người có mặt tại hiện trường: "..."
Những người xem phát sóng trực tiếp: "..."
Thế hóa ra Tô Vân Thiều không chia luôn ở dưới giếng Tỏa Long là vì còn muốn chia cả cho Đông Kiến Bạch không xuống dưới giếng sao?
Đông Kiến Bạch nào dám đồng ý nhận lấy đâu?
"Tôi chưa xuống đấy lần nào, không có phần."
"Anh ra vẻ cái gì không biết?" Khúc Vu Hoa trợn trắng mắt, nhận lấy bình nước khoáng, uống hết một phần năm rồi nhét ngược vào tay Đông Kiến Bạch: "Sau này tìm cơ hội trả lại cho người ta là được rồi mà? Ngốc ghê!"
Mắng Đông Kiến Bạch xong là Khúc Vu Hoa ngồi thiền luôn tại chỗ, bắt đầu hấp thu tủy đá.
Đông Kiến Bạch cằm lấy bình nước khoáng kia mà giống như cầm phải khoai lang nóng phỏng tay. "Cảm ơn Tô đạo hữu." Phương Hữu Đức nhận lấy bình nước khoáng, uống hết phần của mình rồi tìm một chỗ ngồi thiền.
Trên người Tuệ Tâm vẫn còn rất nhiều bùa chú cực phẩm do Tô Vân Thiều vẽ cho, nhiều đến mức không thể đếm hết được luôn. Còn về tủy đá vô cùng quý giá kia, anh ấy chỉ có thể nhận ân tình này của cô.
Giả dụ Tô Vân Thiều cho mỗi người một hạt tủy đá thì ân tình lại quá sâu nặng. Nhưng nếu thay bằng tủy đá pha loãng thì ân huệ sẽ không lớn như vậy nữa, cơ thể cũng dễ dàng tiếp nhận hơn mà không gặp phải vấn đề gì.
Tâm trạng của Lạc Tầm Lục là phức tạp nhất. Cô ấy nhận được lệnh đánh cắp tủy đá nhưng Tô Vân Thiều lại hào phóng cho cô một phần. Cô ủ rũ nói lời cảm ơn, uống vào rồi ngồi thiền.
Mấy người khác cũng làm như vậy, Đông Kiến Bạch nhìn một phần năm còn lại trong tay, cuối cùng đành phải tiếp nhận.
"Tô đạo hữu, về sau tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của cô.”
Tô Vân Thiều khẽ mỉm cười: "Được, tôi sẽ đợi."
Năm người họ đều ngồi thiền tại chỗ để hấp thụ tủy đá, Tô Vân Thiều thì đứng ở nơi đó trông chừng.
Trên Thanh Sơn, ban giám khảo hoàn toàn im lặng, không ai trong số các giám khảo nghĩ Tô Van Thiều sẽ chia sẻ cơ hội của mình cho người khác cả.
Kỳ Hồng Liên hâm mộ đỏ cả mắt: "Đồ tốt như thế mà không phải là của tôi, ghen ti chết mắt!"
Đông Nguyên không thể không cảm thán vận may của con trai mình: "Cũng không xui xẻo lắm." Đương nhiên, chủ yếu vẫn là nhờ Tô Vân Thieu hào phóng.
Đồ đệ của Dư Hướng Hòa cũng được chia cho một phần, tất nhiên ông ấy rất vui mừng. Hằng Bình và Hằng Thuật cũng cùng chung tâm trạng.
Chẳng ai trong số họ mà không thèm muốn thứ tốt như tủy đá cả, nhưng hành động của Tô Vân Thiều thực sự đã khiến nhiều người từ bỏ ý định tranh giành nó.
Con trai và học trò đều đã được lợi rồi, họ cũng không tiện làm chuyện đê hèn như vậy nữa.
Năm thí sinh ngồi thiền gần nửa tiếng, hấp thu hết tác dụng của tủy đá, lúc này đoàn người mới rời khỏi sơn động trong màn đêm.
Khúc Vu Hoa kéo tay To Vân Thiều đi ra ngoài trước: "Đi thôi, bận rộn cả ngày nay, tôi sắp chết đói rồi. Bữa tối ăn gì đây? Ôi, tôi thèm tôm hùm đắt quá."
Tô Vân Thiều: "Mùa này tôm hùm đất không được béo cho lắm, hay là ăn tôm hùm Mỹ nhé?”
"Cũng được, đi thôi!" Khúc Vu Hoa vỗ ngực nói: "Hôm nay chị đang vui nên mời khách, muốn ăn cái gì cũng được, không cần khách khí với chị!"
Sáu người bèn đến nhà hàng để ăn món tôm hum Mỹ rất nổi tiếng được vận chuyển từ nước ngoài về, một con tận hai ngàn tệ nhưng ăn chẳng ngon chút nào khiến cho Khúc Vu Hoa tức chết.
Mãi mới được một lần mình mời khách, kết quả lại chọn trúng món không ngon, mắt mặt quá đi!
Tuy Tuệ Tâm đã vào Phật môn nhưng cũng là người tu luyện, anh ấy vẫn ăn được thức ăn mặn, có điều ăn ít hơn mà thôi.
Ăn xong con tôm hùm Mỹ mùi vị tầm thường này, anh ấy lại càng nhớ món chay hơn, cuối cùng Tuệ Tâm không nhịn được mà lên tiếng mời mọi người: "Món chay ở chùa Viễn Sơn rất tuyệt, nếu rảnh thì các đạo hữu có thể đến nếm thử."
Khúc Vô Hoa vội vã nói: "ĐI, nhất định phải đi!"
Tô Vân Thiều hứng thú nói: "Được."
Mọi người lại trò chuyện thêm một lát nữa rồi cùng trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm, Nguyễn Mai và Thiện Nhi đã đợi sẵn ở trong phòng.
Tô Vân Thiều vừa trở về, Nguyễn Mai đã không chờ được nữa mà kể lại chuyện buổi chiều cho cô nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận