Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 629:

Chương 629:Chương 629:
Chuong 629:
Cho dù là kết quả nào, cũng đều rất nực cười.
Cũng từ này hôm đó, Vân Lệ Lệ nhìn thấy Vân Gia Thụ càng thân thiết với Vu Diệu hơn.
Vốn ban đầu ông ta còn có chút e ngại, chắc là ông ta cảm thấy Vu Diệu đã trao thân cho mình, có nghĩa là cô ấy cũng thích mình, cho nên từ cử chỉ tới lời nói cũng cố gắng giữ chừng mực.
Nhưng dần dần, ông ta cũng tuỳ tiện hơn.
Lúc ay Vân Lệ Lệ lập tức cảm thấy anh Gia Thụ mà mình luôn yêu thích từ nhỏ, có lẽ cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô ta.
Ông ta cũng giống những người đàn ông khác trong thôn Vân này, cũng không tôn trọng phụ nữ, chỉ coi phụ nữ như một công cụ để mình giải toả dục vọng mà thôi.
Nếu đã như vậy, sao Vu Diệu có thể còn cô ta thì không được chứ? Cô ta có kém cỏi như vậy sao?
Tâm trạng của Vân Lệ Lệ không được tốt, cô ta cũng chẳng rỗi hơi mà quan sát Vân Gia Thụ và Vu Diệu nữa, bèn trốn trong nhà lẳng lặng mà suy nghĩ về cuộc đời.
Tình cờ biết được người trong lòng còn có một mặt tối khiến trong lòng cô ta rất bực bội, cũng không biết mình có nên kể lại chuyện này cho cha để thực hiện kế hoạch lúc trước hay không. Có ai ngờ, một tối nọ, Vân Gia Thụ lại ngất trước cửa nhà Vân Lệ Lệ. .
Nhìn thấy người mình thích từ nhỏ nằm ở đó mà không hề có chút phòng bị nào, mặc cho ai muốn làm gì thì làm, Vân Lệ Lệ không khỏi động lòng.
Cô ta muốn kéo Vân Gia Thụ vào trong nhà, nhưng bởi vì chưa bao giờ làm việc nặng, cô ta không có đủ sức để kéo ông ta đi xa như vậy, nên đành trói người lại, kéo vào trong một góc.
Lo lắng tiếng ồn ào sẽ đánh thức cha mẹ đang ngủ trong nhà, Vân Lệ Lệ cởi sạch quần áo của Vân Gia Thụ, nhét vào trong miệng của ông ta.
Buổi tối hôm ấy, Vân Lệ Lệ đã trút hết tức giận lên trên người Vân Gia Thụ.
Cô ta quyết định ngủ với người đàn ông này cho đủ, chỉ cần đủ rồi, cô ta sẽ không còn chấp niệm nữa, lúc ấy cô ta sẽ đi theo con đường mà cha mình đã vạch ra, sau này có thể không cần vất vả kiếm tiền, chỉ cần ngày ngày trang điểm đẹp đẽ, làm phu nhân nhà giàu có là được.
Máy ngày sau, Vân Lệ Lệ mang theo vòng tay mượn vận và thẻ gỗ đổi mệnh rời khỏi thôn Vân.
Dựa theo lời của cha, cô ta trang điểm thật xinh đẹp, đi đến một câu lạc bộ mà những kẻ giàu có hay lui tới.
Nhưng câu lạc bộ này lại thực hiện theo chế độ hội viện, không phải ai cũng có thể bước vào.
Cô ta cầm chiếc thê hội viên đã chuẩn bị từ trước, sau khi bước vào câu lạc bộ, báo tên mình là Tào Kỳ, liền có người dẫn cô ta vào trong phòng.
Đó là một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp và lộng lẫy mà cô ta chỉ có thể thấy được trên TV, bên trong quần áo được treo trên móc rồi bày thành từng hàng như trong trung tâm mua sắm, đồ trang sức cũng được bày trong tủ kính, kim cương đá quý đắt tiền được bày nhiều đến nỗi như đá ngoài đường.
Vân Lệ Lệ nhìn đến loá hết cả mắt, cô ta chưa bao giờ biết được những người giàu có ngoài đời thực lại sống một cuộc sống như Vậy.
Lúc này, cô ta mới biết Vân Gia Thụ mà cô ta yêu thích từ thuở nhỏ chẳng là gì cả.
Ngoài gương mặt ưa nhìn ra, Vân Gia Thụ không thể cho cô ta được tình yêu, càng không thể nào cho cô ta được tiền tài, đàn ông ấy mà, ngoại trừ dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý ra, còn lại chẳng có tác dụng nào nữa.
Ngay sau đó, nhà thiết kế, nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm đều bước vào, họ vây quanh Vân Lệ Lệ như vệ tinh vậy.
Quần áo có người chọn, tóc có người làm, trang điểm có người giúp, cô ta chẳng cần động tay tới việc gì cả. Đây chính là cuộc sống không cần vươn tay cơm vẫn dâng tận miệng của những người có tiền đó sao? Cuộc sống của những vị hoàng hậu, vương phi trong phim cổ trang cùng lắm cũng chỉ tới thế này mà thôi?
Chỉ cần nghĩ tới những tháng ngày sau này của mình sẽ sống trong cảnh thế này, Vân Lệ Lệ lập tức cảm thấy vui mừng và may mắn không thôi.
Còn may, còn may mà cô ta thu tay kịp thời, không tiếp tục bám lấy gốc cổ thụ vặn vẹo Vân Gia Thụ kia nữa, nếu không cô ta làm sao có thể chạm tới được cuộc sống tốt đẹp thế này?
Sau khi Vân Lệ Lệ trang điểm tỉ mỉ thì được đưa sang một phòng khác.
Tới trước cửa phòng, người dẫn cô ta tới còn dặn dò một câu: "Chủ động một chút."
Sau khi bước vào phòng, cô ta đã gặp được người con trai mình sắp phải hầu hạ.
Đó là một thiếu niên mảnh khảnh, mặc một bộ quần áo rộng bình thường, rất ưa nhìn, nhưng đáng tiếc là ngồi trên xe lăn, hiển nhiên đi đứng không tiện.
Vân Lệ Lệ lập tức hiểu được ý nghĩa của câu "Chủ động một chút" kia.
Hai chân của người thiếu niên kia không đứng lên nổi, cô ta không phải nên chủ động một chút sao? Nếu không thì làm gì còn cảm giác vui sướng chứ?
"Tôi, tôi tên là Vân Lệ Lệ.” Vân Lệ Lệ ngượng ngùng di tới.
Nhiều năm qua, cô ta chỉ thích duy nhất một người con trai là Vân Gia Thụ, cô ta cũng không phải có được thông qua cách bình thường, cho nên Vân Lệ Lệ không biết nên lấy lòng đàn ông như thế nào.
Nhưng nếu người bên ngoài cửa đã nói cô phải chủ động một chút, Vân Lệ Lệ cảm thấy mình nên nhanh chóng tiến vào chuyện chính mới tốt, cô ta vừa bước tới bên cạnh chàng thiếu niên vừa bắt đầu cởi quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận