Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 597:

Chương 597:Chương 597:
Chuong 597:
Nhận thấy giọng nói của mình quá lớn, Đinh Thục Uyễn vội che miệng mình lại, cuống quít nhìn sang người đàn ông đang nằm cạnh mình.
Tô Vân Thiều an ủi bà ấy: "Thim yên tâm đi, ông ta vẫn đang gặp ác mộng."
Sau đó cô lại dẫn nguyên khí để chữa trị vết thương trên đùi của Đỉnh Thục Uyễn,"Vết thương rất nghiêm trọng, cũng may chỉ có phần xương chân bị thương chứ không ảnh hưởng đến đầu gồi, nếu không sẽ rất rắc rối. Thim cố gắng hạn chế đi lại, sau khi rời khỏi đây thì tới bệnh viện khám đi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài tháng thì mới tốt lên được."
"Cảm ơn." Định Thục Uyen không coi thường Tô Vân Thiều vì gương mặt non nớt của cô, buổi sáng, sau khi được người giấy nhỏ chữa trị bà ấy thực sự không còn cảm thấy đau chân như trước.
Tô Vân Thiều rạch da chân của Đỉnh Thục Uyễn ra, hút hết máu bằm và mủ từ vết thương ra rồi dùng một cơn gió nhỏ thổi chúng ra ngoài cửa số.
"Không còn máu bằm thì vết thương sẽ mau lành hơn, bây giờ tôi vẽ cho thím thêm một tắm bùa, dán nó lên trên vết thương sẽ đẩy nhanh tốc độ hồi phục, trong quá trình này có thể thím sẽ thấy ngứa và đau một chút, điều này rất bình thường nên thím cố gắng chịu đựng nhé."
Đỉnh Thục Uyễn nhìn thấy nhiều máu bằm chảy ra như vậy liền cảm thấy sợ hãi, bà ấy vội vàng gật đầu: "Tôi sẽ cố chịu đựng!"
Chữa chân xong, Tô Vân Thiều vào vấn đề chính: "Thim có biết tại sao tất cả người ở thôn Vân, bao gồm cả những người phụ nữ bị bắt tới đây, lại dễ mắc bệnh không?"
"Tôi không biết" Đinh Thục Uyên hoang mang lắc đầu,"Những dấu hiệu như đau đầu chóng mặt, cảm sốt, té ngã, đứt tay không phải rất bình thường sao? Tuy rằng bản thân tôi không hay bị bệnh cho lắm, có lẽ vì hồi nhỏ tôi từng tham gia vào đội điền kinh, thường xuyên rèn luyện cơ thể nên sức khoẻ mới tốt như vậy?"
Cát Nguyệt đang tàng hình cũng lên tiếng: "Có một số căn bệnh khá riêng tư, người mắc bệnh không thể nói với người ngoài, cho nên bà ấy mới không biết được."
Tô Vân Thiều càng quan tâm tới chuyện bản thân Đinh Thục Uyễn không dễ mắc bệnh hơn.
Đúng là thể chất yếu sẽ dễ sinh bệnh, nhưng những người phụ nữ bị bắt tới đây không phải cũng có thể chất rất tốt đó sao? So sánh với những người phụ nữ đó, chẳng lẽ Đinh Thục Uyễn có chỗ nào đặc biệt hơn à?
"Trên người của thím có hoa văn đám mây không?" "Không có."
"Hiện tại dân số ở thôn Vân không tới hai trăm người, người lớn tuổi nhất thôn này hẳn là bà lão nọ, còn những người lớn tuổi khác đang ở đâu?”
"Người ở đây đều không thể sống được lâu, có thể sống tới sáu mươi tuổi đã được tính là sống rất thọ rồi."
Tô Vân Thiều: ?
Càng thám thính lại càng thêm nghi hoặc.
Tô Vân Thiều vội vàng chạy đến chỗ bà lão, Đinh Thục Uyễn bị gãy chân trong thời gian ngắn nên có thể dùng biện pháp như vậy, nhưng bà lão đã bị thương người năm rồi, cô chỉ có thể dùng nguyên khí để giúp bà ấy thấy thoải mái hơn một chút mà thôi.
"Xin lỗi bà, vết thương của bà đã lâu quá rồi nên cháu không có cách nào trị khỏi cho bà ngay được."
"Đứa nhỏ ngốc." Bà lão sờ đầu của Tô Vân Thiều một cách thân mật,"Cháu chỉ biết được một chút phép thuật của Huyền môn chứ đâu phải là thần tiên, sao có thể lập tức chữa khỏi vết thương đã từ mấy chục năm của bà được? Nếu cháu lợi hại như thế có thể sẽ khiến mình gặp nguy hiểm đấy."
Tô Vân Thiều mỉm cười, tiếp tục dẫn nguyên khí để giúp cơ thể đầy vết thương của bà lão thoải mái hơn một chút.
Trước đây, tay chân của bà lão lúc nào cũng lạnh như bị ngâm trong ham băng vậy, khiến bà ấy mắt ngủ suốt đêm, bà ấy chỉ còn cách cố gắng nhớ lại gương mặt những người thân đáng thương của mình để gắng gượng sống qua ngày.
Hôm nay được chữa trị, cơ thể của bà ấy cũng trở nên am áp hơn nhiều, như được ủ thêm vài cái túi chườm nóng vậy, cảm giác vô cùng thoải mái khiến bà lão suýt thì ngủ mát.
Bà lão vỗ vỗ mặt mình để bản thân trở nên tỉnh táo hơn một chút: "Muộn như vậy cháu còn tới tìm bà, nhất định là có việc muốn hỏi phải không? Con mau hỏi đi, bà suýt thì lăn ra ngủ nhờ phép thuật của cháu đấy." Tô Van Thieu cũng sợ bà lão ngủ mắt, vội vàng hỏi: "Bà ơi, năm đó hai đứa trẻ mà Bạch Sương sinh ra thực sự đã chết hết rồi sao?"
"Theo như những gì bà nhìn thấy, trứng đều bị nấu chín hết rồi, sao chúng còn có thể sống nỗi được chứ?"
"Bà ơi, bà có biết năm đó Bạch Sương có còn cha mẹ hoặc anh chị em nào khác không?” Tô Vân Thiều lấy ra miếng vảy mà bà lão đã đưa cho mình,"Chẳng hạn như một con rắn có màu trắng ngà hoặc màu bạc.”
Jƒ=......
"Đây không phải là màu trắng sao?" Bà lão xoa xoa con mắt còn lại, dựa theo ánh trăng xuyên qua khung cửa mà nhìn, nhưng ba ay vẫn không thể nhìn rõ đây rốt cuộc là màu trắng hay màu bạc.
Tô Vân Thiều vẽ ra một lá bùa lửa, đốt lên một đống lửa nhỏ khiến cả căn nhà sáng hơn rất nhiều.
Tuy rằng trong nhà đã có thêm ánh lửa, nhưng bà lão vẫn phải lắc đầu, ra hiệu bà ấy vẫn không phân biệt được.
"Sau khi bà tìm được miếng vảy này, đã lặng lẽ cầm nó tới từ đường, trong những cảnh bà nhìn thấy, không có cha mẹ hoặc anh chị em nào của Bạch Sương cả, hay là cháu tới đó thử xem, có lẽ Bạch Sương bằng lòng nói cho cháu biết đáy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận