Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 553:

Chương 553:Chương 553:
Chương 553:
Biểu cảm của Hứa Miên lập tức cứng đờ, cô ấy ngơ ngác lấy di động ra, mở ra tài khoản Weibo Tôi Là Bồ Câu Tinh đã sớm phủ đây rêu bụi.
Chỉ thấy cô ấy đăng một icon kèm một dòng cap: Í Tôi thức trắng ba ngày ba đêm không ngủ để viết ra mười lăm vạn chữ, tôi là một con bồ câu chăm chỉ nhai Thật sự bị vắt đến giọt sức cuối cùng rồi Cầu xin mọi người buông tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám làm bồ câu nữa, hu hu hu... ]
Một vị tác giả dám ngang nhiên lấy bút danh là bồ câu tinh, giờ lại khóc lóc thảm thương trên Weibo như thế, quả là làm cho người nghe người buồn, người thấy người khóc thương.
Nhưng mà, những bình luận bên dưới bài đăng lại trở thành một bữa tiệc vui vẻ khác hoàn toàn với tâm trạng của vị tác giả nọ.
"Tung hoa, từ nay về sau Tôi Là Bồ Câu Tinh phải đổi tên thành "Tôi Gõ Chữ Muốn Nổi Cơ Tay" nhé!"
"Tôi Là Bồ Câu Tinh, cảm thấy chị còn có thể đánh thêm mười lăm vạn chữ!"
"Bà nội ơi, mười lầm vạn chữ nhất định không phải giới hạn cao nhất của cô đâu, sau cô không tự đặt thử thách cho bản thân mình một chút chứ?”
"Sao mấy ngày nay các vị tác giả nổi tiếng hay lặn mắt tăm đều hoạt động trở lại vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là có vị độc giả nào đó bò đến tận nhà mấy vị tác giả này để thúc giục họ làm việc hả?"
Nhìn thấy dòng bình luận cuối cùng này, Hứa Miên chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên tận não.
"Không đúng, mấy tác giả nỗi tiếng hay biến mất giữa chừng bị người đọc giục giã thì không nói làm gì, ngày nào tôi cũng chăm chỉ cập nhật sao còn bị họ thúc giục vậy?”
Mọi người: "Bởi vì chị chỉ đăng có ba nghìn chữ!” Hứa Miên: "..." Tác giả một ngày đăng ba nghìn chữ cũng không ở yên nỗi với các người sao?
"Nếu tác giả có thể thấy được những bình luận thúc giục ra chương mới, bình thường họ đều sẽ trả lời lại, cũng không cần dùng những âm mưu trong tiểu thuyết của tôi để giết người trong thực tế cho tôi xem, phải không?”
Không biết chuyện oán khí này tốt cuộc là như thế nào, mọi thứ còn cần phải xác định lại.
Tần Sóc quyết định áp dụng biện pháp điều tra hai hướng, một mặt anh điều tra và bắt giữ những kẻ buôn người, mặt khác anh sẽ đi tìm mấy tác giả nổi tiếng hay biến mất giữa chừng nhưng lần nào quay trở lại cũng gây được tiếng vang để hỏi họ xem chuyện gì đã xảy ra.
Hau hết thông tin của những kẻ buôn người đều có trong hệ thống, chỉ cần chúng ta tìm được điểm dừng chân tạm thời của bọn họ, các cục cảnh sát ở địa phương sẽ tổ chức cho người truy bắt bọn họ.
Muốn tìm được các tác giả, trước hết cần liên hệ với trang web, trang web và người biên tập sẽ báo lại cho họ, rồi cảnh sát mới có thể tới cửa hỏi chuyện bọn họ, phải trải qua rất nhiều bước, tốn kha khá thời gian đây.
Ba vị tác giả mới quay trở lại kia đều không phải là người ở thành phố B, cảnh sát địa phương khác phải điều tra xong rồi mới báo cáo lại kết quả, cần chờ mất một ngày.
Ban đầu khi bị cảnh sát tìm tới tận cửa, các tác giả này cũng khá sốc.
Viết tiểu thuyết, không màu mè, không máu me bạo lực, lại còn bị chú cảnh sát mời đi uống trà sao? Ngay sau đó, họ biết rằng mình đã nghĩ quá nhiều, cảnh sát nhà người ta chỉ muốn xem tại sao may ngày qua họ lại hoạt động trở lại và càng ngày càng nỗi tiếng mà thôi.
Các tác giả: 222
Thời buổi này cảnh sát cũng bắt đầu lợi dụng chức vụ để theo đuổi thần tượng rồi hả?
Cho dù trong lòng họ có bao nhiêu câu hỏi, nhưng trong thực tế họ vẫn không thể không ke lại những sự kiện ly kỳ không thể lý giải mà mình đã trải qua.
Tôi Ăn Chanh suýt chút nữa muốn ôm đùi chú cảnh sát mà khóc một trận cho đã đời: “Tôi thật sự không ngờ được, tôi chỉ viết một quyển tiểu thuyết mà gặp nguy hiểm tới tính mạng!"
Dựa theo cách nói của anh ta, vào một buổi sáng nọ sau khi thức dậy, anh ta phát hiện trong nhà mình có thêm một người mà mình không thể nhìn thấy.
"Các người có biết được cảm giác này không? Buổi sáng vừa thức dậy đã phát hiện ra có cốc nước súc miệng được rót sẵn, kem đánh răng đã được chuẩn bị xong, đến chậu rửa mặt cũng đầy nước, nhìn ra ngoài lại thấy bữa sáng đã dọn sẵn, nhưng mà con mẹ nó, tôi chỉ ở có một mình thôi! Chẳng lẽ là nửa đêm tôi bị mộng du mà bò dậy chuẩn bị sẵn mọi thứ cho mình sao?”
Lúc ấy, viên cảnh sát đến điều tra cũng vừa vuốt huy hiệu cảnh sát của mình vừa hoảng sợ.
Chuyện cổ tích về Cô Tiên Ốc ngày xưa nghe thì có vẻ rất đẹp, giống như luôn có người âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho bạn mà không hề làm phiền đến cuộc sống của bạn, bạn có thể làm một chú cá mặn lười biếng sống thảnh thơi, nhưng đó là chỉ câu chuyện được kể lại ở góc độ cổ tích mà thôi, vì bạn biết Cô Tiên Óc ấy sẽ không bao giờ làm bạn bị thương. Nhưng khi thực sự gặp phải một chuyện tương tự trong cuộc sống hiện thực, Tôi Ăn Chanh chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi mà thôi.
Chuyện diễn ra tiếp theo càng làm anh ta hoảng sợ hơn là: máy tính cũng được mở sẵn, phần mềm viết tiểu thuyết mấy tháng trời anh ta chưa từng đụng vào cũng được mở ra, còn được nâng cấp hộ luôn, bên cạnh còn đặt sẵn cà phê và que cay để giúp anh ta nâng cao tinh thần để viết truyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận