Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 458:

Chương 458:Chương 458:
Chương 458:
Hai người giấy nhỏ đột nhiên bay ra từ ống tay áo của Nguyễn Mai, bay đến trước mặt dì Hồng và Trác Kinh Luân, cánh tay ngắn ngun của chúng khẽ chạm vào giữa mày của hai người, hai bóng người trong suốt cứ thế mà từ từ bị hút ra khỏi thân xác.
Lần đầu tiên dì Hồng nhìn thấy được hồn phách của chính mình, cảm giác rất kỳ lạ, sau khi quen được, bà ta quay ra nhìn Trác Kinh Luân.
Mới liếc mắt một cái đã khiến nước mắt bà ta rơi ra không ngừng,"Kinh Luân, con, con của mẹ...”
Thông qua lời miêu tả của ba Tô, bà ta đã biết một nửa hồn phách của Kinh Luân nhỏ cùng một nửa hồn phách của Ngải Đức bị khâu lại với nhau, nhưng chỉ khi chứng kiến tận mắt, bà ta mới biết được, đặt Kinh Luân nhỏ mới sáu tuổi và Ngải Đức đã hơn hai mươi tuổi vào cùng một chỗ với nhau là khó thế nào.
Vết thương đã khâu bằng chỉ từ mười lăm năm trước có lễ cũng đã liền lại, nhưng mười lăm năm sau, sợi chỉ kia đã bị lôi kéo tới mức biến dạng, hồn phách của Kinh Luân nhỏ giống như sắp bị xé vỡ rồi.
Thảo nào!
Bảo sao đại sư lại nói Trác Kinh Luân cùng lắm cũng chỉ có thể sống được thêm hai năm nữa. Trong tình huống như vậy, dì Hồng hoài nghi không biết Trác Kinh Luân có thể sống sót qua nỗi một năm nữa hay không, "Đại sư, ngài mau cứu chúng đi."
Nguyễn Mai bắt được từ mau chốt: "Chúng?"
Dì Hồng vội vàng nói: "Tôi bằng lòng đem hồn phách của chính mình chia làm hai nửa để bổ sung cho hồn phách của hai đứa nó, chỉ cần hồn phách được hoàn chỉnh, Kinh Luân nhỏ có thể đầu thai một lần nữa, Ngải Đức cũng có thể dùng được thân xác này, không phải sao?"
Việc hiến tế hồn phách yêu cầu phải là người thân thiết nhất, không phải người nào cũng có thể hiến được. Nguyễn Mai đang muốn từ chối, nhưng ngực lại bị chọc một cái, cô ấy lập tức đổi ý: "Bà chắc chắn chưa?"
Dì Hồng: "Tôi chắc chắn!"
Trác Kinh Luân: "Tôi từ chối"
"Một người được hiến tế như anh sao còn phải lằng nhằng như thế?" Nguyễn Mai trừng mắt một cái, Trác Kinh Luân còn muốn tiếp, nhưng anh ta lại phát hiện ra cho dùng mình có há miệng thế nào cũng không thể phát ra bắt cứ một âm thanh nào.
Di Hồng bị hành động của Nguyễn Mai làm cho kinh sợ, vội cung kính hỏi: "Đại sư, tôi phải làm thế nào?"
Nguyễn Mai: "Bà chỉ cần yên lặng đứng ở kia, cho dù cảm nhận được cái gì cũng không được nhúc nhích, trong lòng luôn tự nhủ là mình tự nguyện, như vậy là được, sẽ đau một chút, bà phải nhẫn nhịn."
"Được." Dì Hồng nghe lời mà đứng ở đó, nhìn vẻ mặt lo lắng mà không thể nói nên lời của Trác Kinh Luân, bà ta mỉm cười trìu mến, giơ tay lên làm động tác vuốt ve gương mặt của anh ta, Kinh Luân nhỏ và Ngải Đức đều được bà ta vuốt ve.
"Kinh Luân, mười lam năm trước là do mẹ ích kỷ, luyến tiếc không muốn con rời xa mẹ, cho nên mới dùng cách như vậy để giữ con lại trên thế gian để chịu khổ, giờ mẹ sẽ đưa con đến nơi con cần đến. Kiếp sau con đầu thai tốt đẹp, không cần gặp lại người mẹ giống như mẹ, người cha tồi như Trác Nhiên, tốt nhát là gặp được cha mẹ tốt như chú Từ Văn và dì Oản Oản của con vậy."
Hồn phách bà ta như bị dao nhỏ sắc bén cứa vào, mà không phải chỉ một lần, cảm giác đau đớn này như bị dùng dao cùn cắt trên thịt Vậy, so với cơn đau lúc sinh con thì còn đáng sợ hơn.
Dì Hồng không nói nữa, tự mình trải qua cảm giác đau đớn khi hồn phách bị xé rách bà ta mới hiểu được năm đó con trai mình đã đau đớn đến thế nào, mà khi ấy Kinh Luân nhỏ mới chỉ có sáu tuổi thôn
Người lớn như bà ta còn chịu không nỗi, Kinh Luân nhỏ có phải vẫn luôn kêu khóc gọi mẹ hay không?
Nước mắt của dì Hồng không kìm được mà lăn xuống, một phân do nỗi đau từ hồn phách, một phần do đau lòng và áy náy.
"Ngải Đức, con là đứa con riêng do Trác Nhiên và người phụ nữ khác sinh ra ở bên ngoài, mẹ không có tình cảm gì với Trác Nhiên, cho nên cũng không để ý đến sự tôn tại của hai mẹ con của con, chỉ vì để con trai của mình tiếp tục sống nên mới làm ra chuyện kia, mẹ rất xin lỗi vì đã khiến con bị liên lụy, hại con mắt mẹ còn không có được tình mẫu tử mà con nên có."
Trác Kinh Luân khóc lóc lắc đầu, thân là người được hiến tế, anh ta cũng không cảm nhận được đau đớn gì, ngược lại cảm thấy cơ thể am áp hơn, rất thoải mái.
Nhưng anh ta biết tất cả những thứ này đều do mẹ mình hy sinh mà có, mình càng thoải mái thì mẹ mình càng đau khổ.
Gió nỗi lên, mây che khuất trăng tròn, nghi lễ hiến tế vẫn tiếp tục diễn ra.
Dì Hồng không nỡ chớp mắt, bà ta tận mắt nhìn thấy một nửa hồn phách còn lại của Kinh Luân nhỏ và Ngải Đức dần dan trở nên đầy đủ hơn, một nửa hồn phách vốn mờ ảo cũng dan thành hình, hai hồn phách vốn nên bài xích lẫn nhau, nhưng họ lại dịu dàng và không làm tổn thương đối phương, như tính cách của họ.
Bà ta bỗng nhớ đến một việc.
Năm đó, bà ta đi theo Trác Kinh Luân mười bốn tuổi tới hồ bơi, nhìn đến anh ta thi đấu cùng người khác.
Trác Kinh Luân không phải là người bơi chậm, nhưng người thi đấu cùng anh ta lại thích tranh đua, chưa tới ranh giới đã quay người trở lại, vì vậy anh ta chỉ có the về nhì.
Cho dù người khác không tuân thủ quy tắc, anh ta cũng sẽ không học theo người khác phá vỡ quy tắc, nhưng tuân thủ quy tắc thì phải chịu thua, anh ta ngồi một mình bên thành be bơi giận dỗi. Khi đó, dáng vẻ ngồi một góc giận dỗi của Trác Kinh Luân mười bốn tuổi giống hệt dáng vẻ Kinh Luân nhỏ ngồi hờn dỗi bên mép giường khi bà ta cùng Trác Nhiên ra ngoài xã giao, không thể về kể chuyện cho Kinh Luân nhỏ nghe trước khi đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận