Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 167:

Chương 167:Chương 167:
Chuong 167:
Đào yêu nhỏ nhìn hộp sữa lạnh có dung tích một lít, im lặng một hồi rồi ngang khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Tô Vân Thiều, cô muốn cho tôi tắm trong sữa à?"
Tô Vân Thiều: "Nếu cậu thích thì cũng không phải là không được."
Đào yêu nhỏ cười khúc khích, sau đó biến thành một cành đào chỉ có hai chiếc lá nhỏ, cắm xiên vào miệng bình sữa, để lộ hơn phân nửa cành đào ra ngoài.
Đào yêu nhỏ đến nhà họ Tô cũng đã hơn nửa tháng rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa mọc ra chiếc lá thứ ba, điều này có thể thấy được ngày thường cậu lười biếng tu hành đến cỡ nào.
Chỉ trong chốc lát, trong bình phát ra tiếng uống sữa ừng ực, ngay sau đó là một tiếng ợ đầy mùi sữa.
Nguyễn Mai và Vân Khê vừa trở về thì lập tức nghe thấy tiếng ợ sữa này, nhìn thấy hơn phân nửa cành đào đang ngâm mình trong sữa, những chiếc lá nhỏ rung rinh như say sưa, trong mắt không giấu được ý cười.
Nếu không phải sợ Đào yêu nhỏ nổi khùng thì họ đã cười thành tiếng từ lâu rồi.
Khi thấy hai người họ lành lặn trở về thì Tô Vân Thiều mới thấy yên tâm được phần nào: "Sao rồi?" Nguyễn Mai và Vân Khê không có nhiều kinh nghiệm, ban đầu Tô Vân Thiều không định cho họ làm những việc nguy hiểm, cô chỉ muốn bảo Nguyễn Mai ra ngoài dò la tin tức, để Vân Khê ở nhà chăm Sóc gia đình thôi.
Nhưng không biết hai người đã nghe được tin tức từ đâu, họ cho rằng quỷ sai thì nên xông pha chiến đấu cho chủ nhân, nằng nặc đòi cô giao nhiệm vụ cho họ.
Đêm nay Tô Vân Thiều phải về nhà ăn cơm với gia đình, thế là hai người lập tức chủ động xin đến công trường để kiểm tra, cũng may là không xảy ra chuyện gì.
Vân Khê vội nói: "Có một khu dân cư ở gần công trường, theo lý thì họ không được làm việc vào ban đêm, nhưng không biết tại sao nơi đó lại đèn đuốc sáng trưng và ai nấy cũng đang làm việc."
Nguyễn Mai nghiêm nghị nói: "Xét theo mặt pháp luật, công trường không được thi công từ mười hai giờ trưa đến mười bốn giờ chiều, từ mười giờ tối đến sáu giờ sáng ngày hôm sau. Nếu muốn thi công thì nhất định phải có giấy phép xây dựng vào ban đêm, ngoại trừ trường hợp sửa chữa gấp và hoạt động đặc biệt."
Tô Vân Thiều chỉ biết công trường được khoanh vùng trước mắt, cho dù là trước hay sau khi dự án chưa hoàn thiện thì nơi đó cũng dự kiến xây dựng khu dân cư sinh sống, nhưng cô không rõ đối phương có giấy phép xây dựng vào ban đêm hay không.
"Còn gì nữa không?”
"Công trường đó khiến tôi cảm thấy lúc thì thoải mái, lúc thì khó chịu, rất kỳ lạ." Vân Khê cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng thể nghĩ ra được tính từ nào thích hợp hơn.
Tô Vân Thiều thấp giọng lắm bẩm: "Lúc thì thoải mái, lúc thì khó chịu sao?”
Điều khiến quỷ hồn cảm thấy thoải mái chỉ có thể là âm khí, còn điều khó chịu thì cũng chỉ là dương khí và chính khí, nhưng mười một giờ đêm là lúc âm khí đang mạnh, từ đâu mà có nhiều dương khí đến vậy? Chỉ có chút dương khí cũng không thể khiến quỷ hồn cảm thấy khó chịu đến như vậy được.
Trên đường đến đây, Nguyễn Mai đã suy nghĩ nên làm thế nào để miêu tả cảm giác mâu thuẫn đó, cuối cùng bây giờ cô ấy đã nghĩ ra được một tính từ thích hợp.
"Chủ nhân, cô nói âm khí ở nhân gian vào thời điểm này là nặng nhất, nhưng có vẻ như âm khí và dương khí ở công trường đã duy trì được sự cân bằng, không ai làm gì được ai."
Dương khí mạnh vào ban ngày, âm khí mạnh vào ban đêm, từ xưa đến nay vẫn luôn là như vậy. Nếu ở đâu đó có sự cân bằng âm dương vào ban đêm thì chắc chắn là kết quả dưới sự can thiệp của con người.
Nguyễn Mai và Vân Khê không thể chụp lại tình hình hiện trường đang thi công bằng điện thoại di động nên họ chỉ có thể tường thuật lại bằng lời nói.
Tô Vân Thiều đã hỏi một vài chỉ tiết và ghi nhớ chúng.
Còn tình hình cụ thể hơn thì cô phải tự mình đến xem mới có thể biết được, bởi vì tầm mắt của quỷ sai khác với cô, có thể nhìn thấy những thứ khác nhau.
Trình độ học vấn của Vân Khê không cao, có một số điều cô ấy hiểu rõ trong lòng nhưng không tìm được tính từ thích hợp để miêu tả, nhưng cô ấy kỹ tính và có thể để ý đến rất nhiều chi tiết dễ bị người khác bỏ qua.
Nguyễn Mai tốt nghiệp từ Đại học Chính trị và Pháp luật, cô ấy biết rõ luật pháp và có thể đưa ra rất nhiều dẫn luật có ích cho Tô Vân Thiều, nhưng tính cách của Nguyễn Mai hơi liều lĩnh và bốc đồng, nếu không cô ấy cũng sẽ không ngăn chặn tên đàn ông bạo lực gia đình đang cầm dao đâm người khi trong tay không hề có vũ khí.
Hai người họ hợp tác với nhau lại có hiệu quả không tệ.
Hơn nữa, tính tình và cách làm việc của ba con quỷ học bá khác nhau, họ có thể giám sát và kiếm chế lẫn nhau, không cân Tô Vân Thieu nói thì họ cũng tự có chừng mực. Cho dù không phải là quỷ sai của cô nhưng họ cũng sẵn lòng làm việc cho cô.
Gần đây, họ đang hăng hái xử lý những kẻ thích ngược đãi động vật nhỏ trong danh sách thu thập được, khiến cô cũng bớt lo hơn rất nhiều.
Tô Vân Thiều vuốt ve con mèo cam nhỏ đang ngủ trên đùi mình, trò chuyện với nó: "Gần đây Chúc Dân Học rất thông minh, đã đến lúc đưa mày đến địa phủ rồi."
Tai của mèo cam nhỏ khẽ run lên, ngủ đến không hay biết trời trăng gì, nó không he biết rằng mình sắp phải rời xa người mà mình yêu thích rồi.
Đào yêu nhỏ ợ một cái, lắc lắc lá cây nhỏ hỏi cô: "Chẳng phải cô thích nó lắm à? Sao không giữ nó lại?"
Dưới sự giám sát và ràng buộc của Tô Vân Thiều, đám quỷ sai đã làm được nhiều việc tốt, tích lũy công đức, đến địa phủ còn có thể thi công chức được luôn.
Nhưng mà mèo cam nhỏ thực sự còn quá bé, không ăn thì ngủ, cùng lắm là hay tỏ vẻ đáng yêu, chẳng thể nào đi làm việc thiện tích công đức được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận