Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 766:

Chương 766:Chương 766:
Chương 766:
"Thế để lão gia cho em trèo cao một lát nhé." Lão gia cười ha hả, kéo mạnh Thiện Nhi lên giường.
"Đừng mà... Thiện Nhi giay giụa phản kháng lại. Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái biết đọc sách, thêu hoa bình thường thì sao có thể đọ lại sức một người đàn ông được.
Lão gia lại coi đây là tình thú khuê phòng, không để ý tới vẻ chống đối, giấy giụa của Thiện Nhi.
Gã ta nhớ về những thiếp thất và thông phòng quá nghe theo, thậm chí có hơi ngốc nghếch trong chuyện này, ngược lại thấy dáng vẻ chống cự của Thiện Nhi rất thú vị.
Trong lúc giãy giụa, Thiện Nhi quá sợ hãi và hoảng loạn, chẳng hiểu sao lại tát lão gia.
Chỉ vì cái tát ấy, đã làm lão gia thay đổi suy nghĩ.
Ga ta hung hăng tát Thiện Nhi hai phát, đánh cô ấy tới mức khóe miệng bằm tím, chảy máu, tai kêu vù vù cũng không thấy hết giận. Gã ta túm tóc cô ấy kéo tới trước cổng thôn Cổ...
Đám đàn ông xấu xí, do ban kia đến gần cô ấy, chạm vào người cô ấy, mà những người người dân trong thôn đã từng được Thiện Nhi giúp đỡ lại không một ai bước ra ngăn cản, không nói được một câu xin xỏ. Có kẻ còn quá đáng hơn, kẻ đó nhìn chằm chằm vào cơ thể không mảnh vải che thân của cô ấy với ánh mắt đê tiện.
Thiện Nhi áo đỏ nhìn từng hình ảnh trên đèn kéo quân chiếu lại như một cuộn phim cũ lại thấy tâm lặng như nước.
Có thể những kẻ bắt nạt cô ấy khi đó đã bị cô ấy giết hại bằng những cách dã man nhất, tra tấn, cắn nuốt hồn phách của bọn họ. Cũng có thể là quá khứ hơn bốn trăm năm thật sự quá dài, dài tới mức làm cô ấy quên đi cảm giác thống hận ban đầu là như thế nào.
Cũng có thể là vì cô ấy cảm thấy khi đứng trước cái chết, quá khứ mà cô ấy từng vô cùng để tâm lại có thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Cô ấy không cần vì đám người da bi tieu diet thanh d6ng tro tan ay mà mãi nhốt mình trong mộng cảnh đáng sợ.
Đạo lý này cô ấy đã hiểu từ lâu, nhưng tiếc là trong lòng lại không bỏ qua được.
Cô ấy nghĩ, bất cứ cô gái nào gặp phải chuyện này thì khó có thể quên nó đi mà bắt đầu lại cuộc sống. Nhưng khi đứng trước cái chết, Thiện Nhi áo đỏ đã hieu ra.
So với những thứ kia, cô ấy lại càng muốn tính so với tên thiên sư đáng ghét thích chạy loanh quanh kia hơn, càng muốn trở thành thanh kiếm trong tay Tô Vân Thiều, đi cùng cô hết non sông gam vóc, vì cô mà trảm yêu trừ ma hơn.
"Tôi, không muốn chết." Trong lòng Thiện Nhi áo đỏ ton tại ý muốn sinh tồn mãnh liệt.
"Ha." Tiếng cười khẽ vang lên, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng mang ý đùa vui của một người phụ nữ quen thuộc, người đó nói: "Nếu thẳng thắn ngay từ đầu thì có phải là tốt rồi không?"
Thiện Nhi áo đỏ: 222
Mình chưa chết sao? Sao mình lại nghe thấy giọng của Tô Vân Thiều thế này?
Cô ấy mở to mắt. Lúc này cô ấy mới nhận ra sét trời đáng sợ muốn lấy mất mạng quỷ đúng là đang giáng xuống, nhưng đã bị chặn lại một nửa.
Thứ ngăn cản đòn giáng xuống của sét trời là một nửa hình tròn mang màu vàng rực rỡ.
Đó là công đức!
Công đức to lớn hóa hình ngăn cản lại sét trời đang giáng xuống, chút sét trời còn sót lại đánh lên thân thể Thiện Nhi áo đỏ không còn mạnh mẽ như thế nữa.
Đáng tiếc rằng mấy vạn công đức chỉ chịu được mỗi đòn đó đã bắt đầu tán loạn.
Thiện Nhi áo đỏ cũng không biết phải tích góp bao lâu mới được nhiều cô đức đến như thế. Vậy mà Tô Vân Thiều lấy ra, lại còn dùng đúng một lần. Chỉ nghĩ đến thế thôi đã làm cho Thiện Nhi áo đỏ cảm thấy đau lòng rồi.
Mây mù và sắm sét trên bầu trời dần tan biến, ánh mặt trời cứ thể phủ xuống dưới nền đất mà không bị bất cứ thứ gì che chắn lại, mang theo hy vọng và cơ hội.
"Sao rồi? Có đứng dậy được không thế?" Tô Vân Thiều cúi người xuống, nở nụ cười tươi đẹp chói mắt.
Xung quanh cô lại còn có màu vàng của công đức bị đánh còn chưa tan đi hết. Cô ở giữa khung cảnh ay như là thần tiên hạ phàm, đẹp không gì sánh được.
Thiện Nhi áo đỏ bị chói đau cả mắt, nước mắt chảy cả ra, nói với giọng mũi: "Có thể cái gì mà có thể hả? Tôi chạy lâu như thế rồi muốn nằm nghỉ một lát cũng không được à?"
"À thế hả." Tô Vân Thiều làm bộ không phát hiện ra Thiện Nhi áo đỏ mới khóc thut thít xong, trêu cô ấy: "Thế thì cô cứ nằm sao cho dễ chịu, thoải mái nhé."
Thiện Nhi áo đỏ: 222
Tôi còn chưa phải là quỷ sai của cô đâu đấy nhé, sao đã có đãi ngộ mức này luôn rồi thế hả? Cũng, cũng nên an ủi người ta đôi câu chứ!
Cô ấy còn đang oán giận trong lòng thì chợt thấy cơ thể nhẹ bẫng. Cô ấy ngơ ngác ngang đầu nhìn lên thì thấy gương mặt xinh đẹp thiếu đánh của Tô Vân Thiều đang sát rạt ngay trước mặt mình, chẳng máy chốc đã nhận ra mình bị Tô Vân Thiều be lên theo kiểu bế công chúa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận