Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 696:

Chương 696:Chương 696:
Chuong 696:
Tuy nói rằng Tô Van Thiều cũng không hề thừa nhận cô là chủ nhân của hai anh em họ, nhưng đối với những người khác mà nói thân phận của hai người họ không phải là thế hay sao?
"Tô đạo hữu, cô vô tình gặp được rắn yêu ở đâu vậy?" Hai mắt Đông Kiến Bạch sáng lấp lánh, chăm chú nhìn Tô Vân Thiều như thể chỉ cần cô vừa nói ra địa điểm thì anh ta sẽ lập tức chạy ngay tới đó.
Tô Vân Thiều dở khóc dở cười: "Thật sự là do tôi may mắn. Lúc tôi đi qua nơi rừng rậm núi sâu chưa từng có người qua lại thì gặp được bọn nó. Tuệ Tâm đạo hữu cũng từng nhiều lần đi qua núi sâu rừng già, nhưng đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa từng gặp được."
Cho nên tất cả đều hoàn toàn nhờ vào vận may. Thế nên anh đừng lúc nào cũng luôn nghĩ tới việc sẽ vô tình gặp được rắn yêu.
Tuệ Tâm gật đầu chứng thực: "Quả thật là không có."
Chỉ có điều anh ta đã gặp được một quả chanh thành tinh chua đến mức làm anh ta chảy cả nước mắt.
Đông Kiến Bạch có chút tiếc nuối: "Tôi sẽ đi thử xem."
Tô Vân Thiều ngẫm lại bản thân đã từng gặp được nhiều yêu quái như vậy. Nói không chừng rất có thể Đông Kiến Bạch sẽ gặp được rắn yêu mà anh ta yêu thích, vậy nên cô cũng không khuyên bảo thêm nữa.
Bởi vì những điều này, Đông Kiến Bạch đã tự giác đi tới bên cạnh Tô Vân Thiều, giống như có ý định sẽ bảo vệ cô, đồng thời cũng muốn đến gần Vân Tiêu và Vân Đình thêm một chút.
Hành vi này của anh ta vừa ngẫu nhiên nhưng cũng rất tự nhiên mà đẩy Lạc Tầm Lục đang đi bên cạnh Tô Vân Thiều ra bên ngoài, khiến cô nhất thời không thể đoán ra được có phải là Đông Kiến Bạch cố ý không.
Người bị đẩy ra ngoài là Lạc Tầm Lục cũng không hề nói lời oán hận nào, bản thân cô ấy quả thật có hơi sợ rắn.
Đoàn người đi không được bao xa, liền gặp được người của thôn Cô.
Cả trai lẫn gái đều đang cầm cuốc liềm, đầu đội mũ rơm, trên lưng đeo gùi. Dường như bọn họ muốn đi xuống ruộng làm việc, phía sau có một đám nhóc đang chạy theo.
"Tuệ Tâm đại sư, sao ngài trở về đây nhanh vậy?" Một chàng trai trẻ chân trần chạy tới: "Không phải ngài đã nói mình còn có việc gì đó quan trọng cần phải đi làm sao?"
Tuệ Tâm cũng nhận ra anh ta: "Thiết Thụ, mọi người đang muốn đi làm gì vậy?"
"Tôi..." Đang muốn trả lời lại, Thiết Thụ nhìn thoáng qua Khúc Vu Hoa có diện mạo xinh đẹp, Quách Uyen Thanh ăn mặc mát mẻ ở bên trong đoàn người thì lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp, lúc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
"Cắt cắt cắt cắt lúa."
"Anh trai ngốc!" Một cô bé khoảng bốn năm tuổi chạy tới, vô cùng nghịch ngợm lè lưỡi làm mặt quỷ với Thiết Thụ: "Là cắt lúa, không phải là cắt cắt cắt cắt lúa."
Bị em gái vạch trần trước mặt nhiều người ngoài như vậy, Thiết Thụ rụt cổ, vừa xấu h6 vừa cảm thấy tức muốn chết. Hai tai đỏ đến mức suýt chút nữa có thể chảy ra máu.
Thế giới bên ngoài có vô số tra nam tuỳ tiện tán tỉnh và tùy tiện thề thốt, nên đây lần đầu tiên Quách Uyễển Thanh và Khúc Vu Hoa gặp được một người đàn ông trong sáng đến vậy. Ngay lập tức bật cười thành tiếng.
Thiết Thụ:!!!
Thiết Thụ xấu ho tới mức tay chân co quắp. Nếu lúc này trên mặt đất có một cái lỗ, anh ta sẽ không hề do dự mà lập tức chui xuống, sau đó lấp kín lại.
Tuệ Tâm có ý tốt liền giúp anh ta giải vây: "Ban tăng dẫn theo bạn bè tới đây, không biết nhà của thí chủ có thể cho từng này người ở nhờ được không?"
Thiết Thụ ngang đầu nhìn, đếm đi đếm lại, tổng cộng có chín người. "Nhà của chúng tôi nhiều lắm chỉ có thể cho bốn người ở, những người còn lại có lẽ phải đến nhà của người khác ở nhờ."
Tuệ Tâm chắp tay trước ngực hành lễ: "Vậy làm phiền thí chủ rồi."
Bởi vì xung quanh thôn Cổ được bao phủ bởi sương mù có độc, cho nên đã rất lâu rồi không có người ngoài tới đây, không lâu trước đó Tuệ Tâm đã đến đây nhưng vì có việc nên phải rời đi. Người trong thôn còn tưởng rằng anh ta sẽ không quay lại nữa, dù sao ai lại muốn đi đến nơi có độc cơ chứ?
Không ngờ anh ta lại quay lại, hơn nữa còn mang theo những người khác cùng nhau tới đây làm khách.
Người trong thôn cũng không VỘI vã ra ngoài ruộng làm việc, ai nay đều muốn kéo người về nhà của mình, mức độ nhiệt tình và hiếu khách của người dân nơi đây cũng khiến bọn họ hoảng sợ.
Cuối cùng Tuệ Tâm ở lại nhà của Thiết Thụ, những người khác chia thành hai người một tổ, chia nhau đi tới bốn hộ gia đình ở xung quanh nhà Thiết Thụ.
Làm như vậy, lỡ như có việc gì, thì chín người ở gần đây cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Đoàn người bốn nữ năm nam, ngoại trừ Tuệ Tâm ra, thì đều chia thành một nữ một nam ở nhờ chung một hộ gia đình. Quách Uyen Thanh và Phương Hữu Đức chung một tổ, Khúc Vu Hoa và Đông Kiến Bạch chung một tổ, Tô Vân Thiều và Tiêu Thành ở chung một tổ, còn lại Lạc Tầm Lục và Phùng Thành chung to với nhau.
Vừa mới phân tổ xong, Đông Kiến Bạch đã chặn Tiêu Thành ngay trước mặt mọi người, dùng thái độ khẩn thiết dò hỏi: "Tiêu đạo hữu, tôi có thể đổi với cậu không?”
Sắc mặt của Khúc Vu Hoa không được tốt lắm, cô ấy có cảm giác bản thân bị người ta ghét bỏ, chỉ có điều nguyên nhân bị người ta ghét bỏ lại khiến người ta cảm thấy cạn lời: Là vì hai con rắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận