Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 264:

Chương 264:Chương 264:
Chương 264:
Phó Diệp dùng ánh mắt nói với Tô Y Y rằng mình ủng hộ cô ấy: "Muốn một lúc có được 100 triệu thì đúng là hơi khó, nhưng không phải là không thể, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ kỹ, cầm một trăm triệu này xong sẽ có hậu quả gì."
Câu nói cuối cùng có ý nghĩa rất đặc biệt.
Nhóc shota trừng mắt, không chịu thua: "Là chính miệng các người nói muốn bồi thường, nhưng tôi đưa ra yêu cầu thì các người lại không chịu, người lớn là người xảo quyệt nhất! Thích nói dối trẻ nhỏ! Lật lọng, nói không giữ lời!" Mọi người: "...”
Hứa Đôn nói nhỏ với Tần Giản: "Sao đứa nhỏ này lại biết được nhiều thành ngữ như vậy?"
Tần Giản nheo mắt lại, không chỉ bởi vì vốn từ vựng phong phú của thành ngữ, mà còn bởi vì cách ăn nói và hành xử của nhóc shota như một người lớn, có lẽ...
Tần Giản và Bách Tinh Thần trao đổi ánh mắt với nhau, xác nhận đối phương cũng đang suy nghĩ giống mình.
"Đừng để vẻ bề ngoài như con nít của nó đánh lừa, có khả năng là nó đã đã chết nhiều năm, thấy nhiều, cho nên biết không ít." Tần Giản không có cố gắng hạ thấp âm lượng mà cố tình trả lời Hứa Đôn với chất giọng bình thường. "Van Thiều, có loại ma quỷ nào cũng có thể thay đổi vẻ bề ngoài của mình hay không?" Bách Tinh Thần không nói thêm câu sau nữa, nhưng mọi người đều hiểu cậu ta đang muốn nói gì..... Lợi dụng phẩm chát truyền thống kính già yêu trẻ của người Trung Quốc, cố ý ăn vạ.
Dựa vào sự ăn ý ngầm đã phát triển trong ba tháng qua, Tô Vân Thiều biết rằng các bạn nhỏ đang gài bẫy nhóc shota, vì thế cô rất phối hợp mà lên tiếng: "Có, ở nhân gian có những kỹ thuật trang điểm xuất thần nhập hóa, ở âm phủ lại càng tiện hơn, âm khí có thể đem đến những tác dụng không thể tưởng tượng được."
Rốt cuộc nhóc shota cũng nhận ra bọn họ đang ám chỉ mình mình, vừa tức lại vừa lo,"Tôi không phải, tôi không có, các người nói bậy!”
Trên mặt Hứa Đôn lộ vẻ khó xử: "Bề ngoài nhìn như trẻ con, nhưng tâm tư lại khác hẳn với người thường, cậu còn mặc âu phục màu xanh lam, chỉ thiếu mỗi một cặp kính là giống hệt học sinh tiểu học trong Harry Potter rồi, hay là cậu nhảy ra từ trong truyện tranh?”
Các bạn nhỏ: "..." Cậu nghĩ đi tận đâu đấy.
"Màu lam, tôi đang mặc màu lam!" Đột nhiên nhóc shota ôm ngực thở gấp, một lúc sau cậu nhóc mới vội vàng nói, "Tôi tên Trường Tôn Thụy, là chữ thuy trong điềm lành, chả có liên quan gì đến Harry Potter cả, không được nói lung tung!”
Các bạn trao đổi ánh mắt và thông tin với nhau.
Lôi Sơ Mạn: Dáng vẻ ôm ngực của nó có vẻ giống bị bệnh tim.
Triệu Tình Họa: Có phải nhóm người vừa rồi có nói tới mấy từ khoá như bệnh tim và chết sớm không?
Trần Tỉnh Nguyên: Đó chẳng phải là đang nói đến chuyện của nhà họ Hứa sao? Là Hứa, hay là Trường?
Hứa Đôn: Là Hứa, cùng họ với tôil
"Cậu đã chết còn biến thành quỷ hồn rồi, cấu tạo cơ thể đã khác, sao còn bị bệnh tim được?" Tô Van Thieu cúi xuống nhìn Trường Tôn Thụy, khẳng định mà nói,"Đây là do thói quen lúc còn sống của cậu ảnh hưởng tới bây giờ."
Trường Tôn Thụy chan chừ gật đầu,"Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, thời gian bị bệnh đã lâu, một khi bị kích động sẽ như vậy, không phải tôi đang có ý lừa các người."
"Tôi biết." Tô Vân Thiều nói,"Tôi còn chưa mù quáng đến mức nhìn không ra một tên nhóc con có đang diễn trò hay không."
Ngọc Bạch Y xung phong phát biểu: "Tớ cũng có thể chứng minh, nếu kỹ thuật diễn của cậu ta có thể qua mắt được cả tớ, vậy thì cậu ta có thể đi làm diễn viên được rồi."
Trải qua chuyện vừa rồi, không khí cũng không còn đối chọi gay gắt như trước nữa.
Trường Tôn Thụy ăn ngay nói thật: "Tôi chỉ có một nguyện vọng, cô có thể sửa lại những trận pháp đã hỏng, để cha mẹ tôi đỡ phải đi tìm thiên sư tới sửa, người nọ lòng dạ đen tối, lấy giá rất cao."
Tô Vân Thiều: "Lấy giá bao nhiêu?"
"Con số cụ thể thì tôi không rõ, nhưng ít nhất cũng phải chín con số." Trong nhà Trường Tôn Thụy có tiền, nhưng cũng không thể chịu được những khoản chỉ trả sửa chữa hết lần này đến lần khác được.
"Chín con số?!" Mọi người kêu sợ hãi kêu lên. Sửa một lần hết chín con số, cộng với thiệt hại kinh tế do đóng cửa công viên nhiều ngày, số tiền bồi thường một trăm triệu không phải là con số quá đáng rồi.
Tô Vân Thiều lấy di động ra, click mở WeChat,"Bên trong công viên có tổng cộng bao nhiêu trận pháp?”
Trường Tôn Thụy: "Cả lớn lẫn bé thì khoảng một ngàn.”
"Chờ một lát." Tô Vân Thiều kiểm tra danh sách bạn bè, tìm được Hằng Thuật.
Tô Vân Thiều: [ Đạo trưởng, tôi có một cơ hội để rèn luyện trận pháp rất tốt. 】
Hằng Thuật: [ Ở đâu? ]
Tô Vân Thieu:【 Tại công viên giải trí thần bí ở thành phố S, toàn bộ công viên có khoảng một ngàn trận pháp lớn nhỏ. Quy mô lớn như vậy, đạo trưởng có biết là ai đã bày ra không? }
Hằng Thuật: [ Ban đạo chưa nghe qua bao giờ, để bàn đạo tìm người hỏi. ]
Hằng Thuật: [ Có cần sửa chữa gì không? ]
Tô Vân Thiều: [ Nếu các vị muốn thay đổi hay cải tiến gì, có thể hỏi qua chủ nhân của công viên một tiếng. 】
Hằng Thuật: [ Được, ngày mai gặp. 】
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, Tô Vân Thiều đã đẩy chuyện này cho người khác làm. Vừa không tiêu tốn thời gian và tinh lực của cô để kiểm tra và sửa chữa toàn bộ công viên, lại có thể giúp Hằng Thuật đang dạy dỗ các đệ tử tìm được một cơ hội thích hợp để rèn luyện, một công đôi việc, không thể nào tốt hơn.
"Tôi đã tìm được một vị đạo trưởng am hiểu trận pháp tới đây, đến lúc đó ông ấy sẽ giúp cậu kiểm tra và sửa chữa cũng như bổ sung những thứ còn thiếu trong trận pháp tại công viên một lượt. Nếu có muốn chỉnh sửa hay cải tiến trận pháp nào thì cũng phải theo ý kiến của cậu."
Trường Tôn Thụy: "Được, cảm ơn cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận