Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 674:

Chương 674:Chương 674:
Chương 674:
Sau khi biết được ý kiến của mình chẳng đem lại hiệu quả gì, em bé ngoan Vân Tiêu là người đầu tiên nhận sai, cậu ta dùng đuôi rắn đặt vào lòng bàn tay của Tô Vân Thiều,"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ suy nghĩ kỹ hơn.”
Sau khi nói chuyện với người trong nhà và mấy bé yêu quái nhiều hơn, cuối cùng thì Vân Tiêu cũng bỏ được tính nóng nảy của mình, Tô Vân Thiều cảm thấy vui mừng vì cậu ta đã trở thành một đứa bé ngoan rồi, mặc dù đứa bé ngoan này chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi.
Vân Đình: "Thực xin lỗi em không nghĩ tới chuyện này."
Nhu Mễ: "Đáng lẽ em không nên hùa theo họ.”
Kim Trường Không: "Ừm thì, tôi cũng sai rồi."
Tuyết Phong: "Thực xin lỗi."
Người sau nhận sai nhanh hơn người trước, ai cũng rất chân thành, nhưng Tô Vân Thiều hoài nghi rằng nếu lần sau gặp phải tình huống như vậy thì họ vẫn sẽ làm như thế.
Rốt cuộc, trong mắt họ, bắt được nhiều kẻ săn trộm quan trọng hơn nhiều so với việc gây rắc rối cho bác sĩ và cảnh sát, huống chỉ... thời gian cô ở lại thảo nguyên để xử lý chuyện này thực sự không nhiều.
Mấy bé yêu quái ở nhà cũng đang mong cô về, mặc dù cô biết nếu cô về kiểu gì cũng phải đối mặt với sự trách móc của chúng.
Tô Vân Thiều cũng nghĩ rằng bắt được người quan trọng hơn, cho nên cô không trách bọn họ, chỉ nghiêm túc nói: "Nếu các người vẫn là yêu quái tự do bên ngoài, các người muốn làm gì sẽ không có ai quản, nhưng không phải mọi người đã quyết định đi theo tôi rồi sao? Cho nên từ giờ trở đi, các người phải suy nghĩ cho người khác nhiều hơn, được chứ?"
Năm con yêu quái: "Được."
Ngay cả khi họ vẫn không hiểu vì sao phải làm như vậy, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm họ, họ vẫn luôn sẵn sàng tuân theo mọi yêu cầu của Tô Vân Thiều, ai bảo cô là người đặt tên và dẫn dắt họ tu luyện cơ chứ?
Tô Húc Dương ay náy rụt cổ lại, anh ấy không dám nói thật ra mình cũng đồng ý với ý kiến của Vân Tiêu.
Làm gì còn cách nào để vừa trừng phạt những tên săn trộm cùng những kẻ có liên quan tới chúng, lại vừa tiết kiệm thời gian, đồng thời còn có thể bảo vệ được những động vật đáng yêu hơn cách đó được?
Chỉ là những lo lắng của Tô Vân Thiều quả thực rất chính đáng, họ không thể vì sự nóng nảy nhất thời mà tăng thêm khối lượng công việc cho các bác sĩ và cảnh sát vốn đã rất bận rộn rồi.
Tô Húc Dương gãi gãi đầu: "Còn có cách nào khác không?”
"Sao lại không có?” Tô Vân Thiều mỉm cười,"Anh có nhớ cách trói tù nhân ở thời cổ đại không?"
Tô Húc Dương nhớ lại cảnh tượng mà anh ấy đã xem trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang, hình như là ..."Chỉ cần trói tay bọn chúng lại, xâu thành một chuỗi như kẹo hồ lô, phải không?"
Cách miêu tả như một chuỗi hồ lô của Tô Húc Dương sinh động và chân thực tới mức như thể nó hiện ra luôn trước mặt mọi người Vậy.
Nhu Mễ, Vân Tiêu và Vân Đình đều đã được ăn kẹo hồ lô do mẹ Tô mua cho, chúng biết rằng lọai kẹo này được làm từ trái táo gai hoặc những loại hoa quả khác, được xâu lại thành một chuỗi bằng một que gỗ, vì vậy cả ba đứa đều cảm thấy cách này không ổn.
Vân Tiêu: "Nếu xâu thành một chuỗi kẹo hồ lô thì phải có một người ở lại trông coi."
Vân Đình: "Chúng ta đều phải đi cùng nhau, nếu để một người ở lại sẽ không đuổi kịp xe ô tô, trừ phi cho Kim Trường Không ở lại, cậu ta bay rất nhanh."
Nhu Mễ: "Để cậu ấy ở lại một mình cũng không được, nếu không thì trói cả chân bọn chúng lại với nhau?”
Tay chân đều bị trói, miệng bị nhét day bùn, làm như vậy cho dù lũ săn trộm có nghĩ đến nát óc cũng không có cách nào chạy trốn được.
Những chú yêu quái nhỏ lần lượt đưa ra những ý kiến chẳng đâu vào đâu, Tô Vân Thiều không thể không nghĩ đến nguyên nhân gì đã khiến họ có những suy nghĩ tồi tệ thế này.
Trong khi họ còn đang mải mê bàn bạc, Diêm Vương đã di tới, anh tuỳ tiện ném hai cuộn dây thừng xuống đắt.
“Trói bọn chúng lại đi.”
Vân Đình dùng đuôi rắn để đẩy những kẻ bị ngất từ trên đồi xuống, đặt từng tên nằm thẳng hàng như cấy lúa, Tuyết Phong và Nhu Mễ đi đến những túp lều bạt của lũ săn trộm để tìm xem còn những sợi dây thừng nào khác có thể sử dụng được không. Tài năng trói lợn của Tô Húc Dương lại noi lên, anh ấy làm rất nhanh, anh ấy phụ chất việc thắt nút, còn Vân Tiêu phụ trách việc dùng đuôi rắn trói tay bọn săn trộm lại.
Lúc đầu một người một yêu còn chưa ăn ý, tốc độ tương đối chậm, nhưng trói thêm được vài tên thì tốc độ của họ đã nhanh hơn hẳn.
Kim Trường Không không được giao nhiệm vụ gì chỉ yên lặng đứng nhìn trời.
Là vị vua của bầu trời, nhưng lại không dùng tốt bằng đuôi rắn của người khác, cậu ta thực sự đã làm mắt mặt cả tộc đại bàng rồi.
Một lúc sau, cuối cùng Kim Trường Không đã tìm thấy việc mà cậu ta có thê làm. Vì động tác của Vân Đình quá lớn đã đánh thức bọn săn trộm dậy, cậu ta vừa thấy có người tỉnh lại là liên vỗ cánh hoặc giậm chân, tuyệt đối không để cho bọn chúng nhìn thấy cảnh yêu quái đang làm việc được.
——Nếu để người bình thường hay cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng thế này, chắc chắn sẽ đem tới rắc rối cho Tô Vân Thiều.
Trói đi trói lại, Tô Húc Dương đã nghĩ ra một trò chơi mới, anh ấy trói tay chân của một kẻ về phía trước, còn trói tay chân của kẻ tiếp đó về phía sau, sau đó trói lại thành một vòng tròn, coi như đây là một bài kiểm tra độ linh hoạt của máy tên săn trộm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận