Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 546:

Chương 546:Chương 546:
Chuong 546:
Hiển nhiên, Viên Viên cũng biết được đạo lý ván đã đóng thuyền, cho nên vừa rồi nó khóc lóc ăn vạ không phải là vì muốn đuổi Manh Manh ởi, mà là...
"Vân Vân, em nghe nói con người các chị đều thích vuốt ve mèo. Gấu trúc tuy rằng nằm trong họ nhà gấu, không nằm trong họ nhà mèo, nhưng nếu chị thích, cứ nằm lên bụng em cũng được, sau này đừng đem thêm một con yêu quái mèo nào về nhà nữa, có được hay không?”
Tô Vân Thiều: "..." Lời này, cho dù là nghe từ góc độ nào, cũng đều cảm thấy như là một cái bẫy Vậy. "Chị... Sẽ cố gắng."
Bảy bé yêu quái đang ở nhà họ Tô không có một bé nào là cô chủ động đưa về nhà, nhưng không hiểu sao ai cũng nghĩ rằng cô không ngừng mang yêu quái về nhà, biến cô thành Vua biển cả Poseidon mất rồi.
*x*x*Vua biển cả Poseidon***: một trong 12 vị thần tại đỉnh Olympus, đào hoa và có nhiều tình nhân, ở đây ý nói Tô Vân Thiều lăng nhăng.
Tô thiên sư ngã lên chiếc bụng mềm mại của gấu trúc, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô bị oan thật mài
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều đưa Phan Tây Tây và Phan Bối Bối tới cục cảnh sát.
Lữ Thư Nam vẫn luôn đi theo sát hai cô con gái, như thể bà ấy sợ mình vừa chớp mắt một cái đã không thấy con gái đâu nữa.
Hai chị em làm phác hoạ chân dung tội phạm, Tô Vân Thiều kể hết lại toàn bộ quá trình hai chị em từng bị lừa bán, cũng nhắc qua về tình hình của bọn buôn người.
Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn thường xuyên tới cục cảnh sát hỏi thăm về hai cô con gái song sinh bị bắt cóc từ nhỏ, cho nên khi thấy con gái họ đã trở về, Tần Sóc thật lòng cảm thấy vui mừng cho hai vợ chồng họ.
"Nếu người trong Huyền môn có thể làm việc ở đây, sẽ có thể giúp đỡ tìm được rất nhiều đứa trẻ bị bắt cóc."
"Anh nghĩ quá đơn giản rồi." Tô Vân Thiều cảm thấy chuyện này rất khó giải thích cặn kẽ được, cô bèn bảo Tần Sóc đưa cho mình thông tin của một đứa trẻ bị bắt cóc,"Để em bói luôn cho anh xem."
Tần Sóc kéo Tô Vân Thiều đến trước máy tính, mở một tệp hồ sơ ra cho cô xem: "Vân Thiều, em bói thử cho đứa trẻ này xem."
Những cảnh sát khác đang xem hồ sơ vụ án hoặc là viết báo cáo tổng kết đều dựng hết lỗ tai lên nghe trộm, lặng lẽ đưa ánh mắt chú ý sang phía cô.
Tô Vân Thiều vừa nhìn đến gương mặt của đứa trẻ này lập tức cảm thấy không ổn, cô lại tính một quẻ, tiếc nuối lắc đầu: "Đã chết rồi."
Tan Sóc: III
Anh chỉ biết há miệng thở dốc, nhưng không thể nói ra một chữ nào.
Cau Tử không kìm nén được lòng hiếu kỳ nên chạy tới xem, nghe được Tô Vân Thieu nói đứa bé kia đã chết, anh ấy khó khăn mở miệng: "Ngày hôm qua mẹ của đứa bé này còn tới cục cảnh sát hỏi chúng tôi đã có tin tức của con trai chị ấy hay chưa, chị ấy bảo sắp tới sinh nhật của con trai rồ, muốn mua bánh kem chocolate mà thằng bé thích nhất tặng cho nó, nói...”
Câu Tử là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khi nói chuyện đôi mắt cũng đã đỏ lên, anh ấy vội dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt bên khóe mắt,"Rất xin lỗi Tô đại sư, tôi không có ý trách em đâu.”
"Em biết mà." Tô Vân Thiều gật đầu, nhìn về phía Tần Sóc,"Huyền môn chúng em có thể dựa vào những thông tin mà anh cung cấp để bám đốt ngón tay, tính xem đương sự còn sống hay đã chết, hoặc có phải sắp chết hay không. Nếu muốn biết thông tin cụ thể hơn, nhất định phải sử dụng một số Bảo Khí đặc biệt hơn để tìm người, lại dùng máu làm vật dẫn. Đương nhiên dùng máu của người mất tích là tốt nhất, nếu không, cũng có thể sử dụng máu của người có cùng quan hệ huyết thống với người mắt tích."
Nhắc tới biện pháp này, cô nhớ ra lúc trước người của thôn Vân cũng đã mượn Bảo Khí của tên đại sư cặn bã kia, dùng cách tương tự để tìm ra Ngân Dực.
Tô Vân Thiều đưa ra tổng kết: "Người trong Huyền môn cũng là người, không phải thần tiên, không tài giỏi đến mức có thể dựa trên việc bắm tay mà tính ra được bọn buôn người đang ở đâu. Nếu là Tuệ Tâm hoặc Hằng Thuật đạo trưởng — hai người cực kỳ am hiểu về bói toán thì chắc là có thể tính được chuẩn xác hơn, còn em thì không thể.
"Nếu cách bói toán của Huyền môn thực sự có ích như vậy, bất cứ ai cũng muốn học. Hơn nữa nếu anh năn nỉ, em cũng sẽ dạy cho anh. Sau đó nếu ai bị mất đồ anh đều có thể tính ra, anh cũng có thể tính ra người bị mất tích, vậy chẳng phải cả người anh đều được công đức nhuộm thành màu vàng rồi sao."
Tần Sóc vô cùng thất vọng, sau dó lại cảm thấy mình quá tham lam rồi.
Anh ta là cảnh sát, sao có thể vừa gặp chuyện đã vội vàng chạy đi tìm mấy phương pháp trong Huyền môn được? Quá phản khoa học rồi!
"Vân Thiều, dù sao thì em cũng đã bói ra rồi, có thể giúp đỡ chúng tôi tính xem đứa nhỏ này đang ở... Thi thể của thằng bé đang ở nơi nào không? Không có thi thể, chúng tôi không có cách nào giải thích được cái chết của thằng bé với cha mẹ nó."
Tô Vân Thiều tính một lát,"Địa điểm chôn cất thi thể gần nước gần đất, không phải ở đây, mà cách đây rất xa."
Nói như vậy thì phạm vi phải tìm kiếm quá lớn, căn bản là không dễ tìm chút nào, nhưng trên tay cô lúc này không công cụ tính toán, nên cô đành đổi sang cách tính khác phức tạp hơn bam đốt ngón tay, tính suốt năm phút, tính đến mức đầu muốn to ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận