Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1056:

Chương 1056:Chương 1056:
Chương 1056:
Khi con trai được ba tuổi, Cố Trường Trạch cũng đã học gần xong, ông ta rời đảo để đi thi.
Và đó là sự khởi đầu của bi kịch.
Lễ hiến tế Thần Biển ba năm được tổ chức một lần đã tới.
Lần hiến tế cho Thần Biển ba năm trước cô ta còn đang ở cữ, cũng không biết trong thôn lại phát sinh ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Tế Thần Biển sao?
Công chúa của biển khơi đang ở đây, đám người này còn muốn đưa vật hiến tế đến nơi nào?
Càng kỳ lạ hơn chính là, bọn họ tin chắc rằng chỉ cần đưa một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp đi làm cô dâu cho Thần Biển, thì Thần Biển sẽ phù hộ những ngư dân ra biển đánh cá được về nhà an toàn, mà nhà nhà cũng được bội thu.
Ngao Khả Tâm sao có thể trơ mắt mà nhìn bọn họ ném một đứa bé vô tội xuống biển như vậy?
Đứa bé gái kia nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa cầu xin những người xung quanh: "Cứu con với, con không muốn trở thành vật tế, con không muốn làm cô dâu!"
Những người dân tốt bụng trong dĩ vãng đã nhắm mắt làm ngơ.
Cha mẹ đứa bé gái kia chỉ ở bên cạnh khuyên nhủ con gái đừng như vậy, chỉ khi con bé gả cho Thần Biển, trên đảo mới có thể mưa thuận gió hoà, phan vinh hưng thịnh.
Tất cả mọi người quyết tâm muốn đưa đứa bé gái kia vào chỗ chết, mặc cho con bé đã khóc lóc van xin đến khản cả tiếng, không có một ai muốn cứu đứa nhỏ, cuối cùng thì đứa bé gái nhìn thấy Ngao Khả Tâm.
"Khả Tâm, cứu em với! Cầu xin chị!"
"Các người không thể tàn nhẫn như vậy." Ngao Khả Tâm do dự một lát, cuối cùng vẫn bước lên phía trước, cứu đứa be gái kia,"Trong biển căn bản chẳng có bất cứ Thần Biển nào cả, cũng chẳng cần cô dâu gì hết, các người làm như vậy là đưa cô bé vào chỗ chết, không những không được giúp đỡ gì, mà chỉ vô duyên cô cớ hại chết một mạng người thôi."
"Làm sao cô biết được?"
"Cô dám bôi nhọ Thần Biển!"
"Nói xấu Thần Biển sẽ gặp báo ứng!"
"Mau thả con bé xuống!"
"Đúng vậy, đưa con bé đi tế Thần Biển ngay!"
Ngao Khả Tâm nghe được câu "Mau thả con bé xuống!", cô ta vội vàng nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, quả nhiên đó là lời thốt ra khỏi miệng của chú em nhà cô ta.
Cô ta biết chú em vì sao lại muốn hại chết cô ta, nói cho cùng thì cũng chỉ vì ganh ghét mà thôi. Ganh ghét vì nhà học Cố chỉ để con trai cả Cố Trường Trạch đi học, lại bắt gã phải đánh cá trồng trọt.
Ganh ghét Cố Trường Trạch cưới được người vợ như hoa như ngọc, còn mình lại phải lấy một người vợ xấu xí.
Ganh ghét cô ta mang đến nhiều của hồi môn như vậy, nên được sống những tháng ngày giàu có thoải mái, còn vợ mình thì chỉ mang một chút của hồi môn, chẳng đủ để gã tiêu xài.
Không biết từ khi nào mà chú em nhiễm phải thói xấu thích đánh bạc, không chỉ để thua sạch của hồi môn của vợ mình, còn trộm tiền của cha mẹ chồng, thậm chí còn dám tơ tưởng trộm cả tiền của cô ta, bị Ngao Khả Tâm dạy dỗ một trận, còn làm loạn lên để cha mẹ chồng biết được.
Mẹ chồng là người yêu tiền như mạng sống, bà ta luôn cho rằng sau này Cố Trường Trạch trở thành quan thì mọi phương đều phải chuẩn bị trước, nhất định phải tiết kiệm một ít cho những trường hợp khẩn cấp, nhưng kết quả nơi cất tiền chẳng còn lại một đồng.
Sau khi việc này bị làm lớn lên, cả thôn đều biết chú em nhà họ Có thích đánh cờ bạc, lấy hết của hồi môn của vợ, còn trộm tiền trong nhà, làm cho chú em rất mắt mặt.
Thừa dịp Cố Trường Trạch không ở nhà, chú em mượn cớ say rượu muốn cậy mạnh ép buộc Ngao Khả Tâm, lại bị cô ta đánh cho một trận.
Có cơ hội để xử lý cô ta, còn có thể đường đường chính chính mà ngam chiếm của hồi môn của cô ta, gã không châm ngòi thổi gió được sao?
Chú em chồng vừa nói như vậy, cha mẹ chồng cùng em cô chồng đều động tâm.
Ngao Khả Tâm cười lạnh, cô ta là một công chúa người cá biết pháp thuật, có thể để cho mấy người thường đó khống chế mới lạ đấy!
Nhưng cô ta quên mắt, chính lúc cô ta giơ tay ra cứu đứa bé gái đó, cô ta đã buông tay con trai mình ra, mà con trai cũng không ở bên cạnh cô ta.
Chú em bế con trai của cô ta lên, uy hiếp: "Ngao Khả Tâm, cô tốt nhất là ngoan ngoãn tự mình nhảy xuống đi, nếu không cô cứu nó, năm nay Thần Biển không có cô dâu, tôi có thể dâng đồng nam ( bé nam ) hiến cho ngài!"
"Súc sinh!" Ngao Khả Tâm tức giận mắng thành tiếng.
"Cô mắng chửi nữa đi." Chú em không hề để ý rằng đó là cháu trai nhỏ của mình, có quan hệ máu mủ ruột thịt với gã, chỉ bắt lầy con trai của Ngao Khả Tâm định ném xuống biển, mà cha mẹ và cô em chồng của cô ta không một ai đứng ra ngăn cản gã.
Lòng Ngao Khả Tâm đã lạnh. Con trai thường xuyên được cô ta dẫn ra bờ biển, đã được học bơi, cũng không sợ nước, bị chú em xách lên như vậy cũng chỉ cho rằng đang chơi đùa, còn thích chí cười ha ha không he sợ hãi.
Tộc người cá sống rất lâu, cho nên quá trình phát triển thời thơ âu sẽ chậm hơn người thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận