Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 357:

Chương 357:Chương 357:
Chuong 357:
Vương Thúy Hoa bị cái chết của Thúy Linh dọa sợ, nhưng ngay sau đó bà ta lại mừng rỡ như điên.
Cô dâu đã chết rồi, còn đám cưới gì nữa? Thủy Sinh đã ngủ với bà ta, vậy buộc phải kết hôn cùng bà ta, tất cả những sính lễ của Thúy Linh đều là của bà ta rồi.
Bà ta vui vẻ mà đi tìm Thủy Sinh, muốn Thủy Sinh chịu trách nhiệm với mình, nhưng Thủy Sinh còn đang đắm chìm trong tin dữ về cái chết của Thúy Linh, hai mắt đỏ bừng mà mắng bà ta: "Cút!"
Vương Thúy Hoa không chịu, làm ầm lên. Đến đây, cả thôn đều biết chuyện.
Người trong thông đoán rằng có thể là sau khi Thúy Linh xảy ra chuyện, lại ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh người chị em tốt Thúy Hoa và người chồng sắp cưới của mình cùng ở trong ruộng ngô, cho rằng Thủy Sinh đã vứt bỏ mình, cho nên mới nghĩ quản mà gieo mình xuống sông.
Thủy Sinh không phải là người thôn này, hôm nay hôn sự với Thúy Linh không thành, nên ông ta mang cả sính lễ của nhà Thúy Linh đi luôn, không thèm để lại cho Vương Thúy Hoa lấy một lời, số tiền hứa hẹn lúc trước đương nhiên cũng chẳng thấy được bóng dáng đâu Vương Thúy Hoa lớn lên không xinh đẹp bằng Thúy Linh, thêm tiếng xấu tranh cướp đàn ông với chị em tốt, lại thành đôi giày rách sau khi Thủy Sinh ngủ qua thì không cần, danh tiếng của bà ta trong mấy ngôi làng lân cận là rất khó nghe.
Trẻ con nhìn thấy bà ta thì cười nhạo ném đá, gọi là ta là "Đôi giày rách bị người ta dùng qua" hay "Đôi giày rách mà Thủy Sinh không thèm”, đám cô bảy dì tám nói xấu sau lưng bà ta, nói bà ta đã tới tuổi kết hôn mà còn tùy tiện qua lại với đàn ông, tranh cướp đàn ông với chị em thân thiết, chẳng phải là thứ tử tế gì.
Danh tiếng của bà ta hỏng rồi, không có người tử tế nào đồng ý cưới bà ta, đi trên đường cũng bị máy bà già không ra gì và đám lưu manh đùa cợt, chúng còn dám túm tay kéo bà ta xuống ruộng ngô rồi cởi sạch quần áo của bà ra.
Vương Thúy Hoa sợ hãi tột độ, trốn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa.
Nhưng những gì mà bà ta đã làm là không thể xóa bỏ, hơn nữa còn ảnh hưởng đến người anh trai sắp kết hôn, khi đối phương nghe được trong nhà trai có một người em gái như vậy, họ lập tức huỷ hôn.
Người anh tức giận đến mức vớ lấy đế giày mà đánh bà ta, vừa đánh vừa gọi bà ta là "Con điếm","Giày rách","Sao mày không gieo mình xuống sông như Thuý Linh luôn đi cho xong”, ông ta còn mắng khó nghe hơn cả người trong thôn.
Càng tệ hơn là: Vương Thúy Hoa mang thai.
Danh tiếng của bà ta vốn đã không tốt, Thủy Sinh lại đi rồi, một mình bà ta chưa kết hôn nào dám có con? Bà ta cầu xin mẹ mình lén bỏ thai đi, sức khoẻ còn chưa kịp hồi phục bà ta đã lặng lẽ trốn khỏi thôn.
Trước khi rời đi, Vương Thúy Hoa khóc lóc năn nỉ mẹ giúp mình thêm một lần nữa.
Nhưng người mẹ chẳng còn cách nào khác, đem chiếc vòng lấy lại từ Thúy Linh kia trả cho bà ta. Vương Thúy Hoa ngồi ở một góc khóc rồi lại cười, bà ta mắng Thủy Sinh, Thúy Linh, rồi mắng đến cha mẹ và anh trai mình.
"Thủy Sinh mày là đồ trời đánh, mặc quần xong thì không nhận người, làm hại tao hỏng hết danh tiếng, không thể gả chồng, hại tao còn phải bỏ con mày đi!"
"Là do Thúy Linh mày lớn lên quá đẹp nên mới bị người ta làm nhục, liên quan gì tới tao? Mày cũng đâu phải do tao giết!"
"Mẹ ơi, mẹ không đâu lòng cho con gái chút nào saol Trong mắt bà chỉ có anh trai, vì anh trai mà bà nỡ lòng ép tôi bỏ đi đứa nhỏ với anh Thủy Sinh!"
"Vương Thiết Trụ, anh dám đánh cả người em ruột đang mang thai của mình, anh xứng đáng độc thân cả đời, vụng trộm với vợ người ta bị đánh què chân!"
Tần Sóc giơ hai ngón tay lên, rồi giơ ngón tay thứ ba lên: Thúy Linh, đứa bé, tổng cộng chỉ có hai mạng người, mạng người thứ ba đâu rồi?
Tô Vân Thiều lắc đầu rồi lại gật đầu, Thúy Linh không tính, nhưng đứa nhỏ thì đúng rồi.
Tân Sóc: "..." Mẹ nói
Nói như vậy, còn có hai mạng người nữal
Tô Vân Thiều đã có được manh mối, mẹ của Vương Thúy Hoa mới là người thực sự sử dụng thuật mượn vận may, phỏng chừng là sau khi Vương Thúy Hoa sinh Tư Đồ Vọng ra thì phát hiện ra con trai mình phải chịu đủ loại xui xẻo, cho nên bà ta mới về quê tìm mẹ mình cầu xin sự giúp đỡ, vì thế mới chờ tới khi Tư Đồ Viễn được một tuổi mới đưa cho anh ta tắm thẻ gỗ mượn vận may.
Lực thôi miên không đủ mạnh, Vương Thúy Hoa sắp tỉnh rồi, Tô Vân Thiều bam tay niệm thần chú vẽ ra một trận pháp, khiến Vương Thúy Hoa phải nhìn thấy cảnh tượng mà cả cuộc đời này bà ta không muốn nhìn thấy nhát.
Ngày hôm đó, Vương Thúy Hoa một mình rời khỏi thôn với chiếc vòng bạc, trùm kín đầu lên xe, bà ta chỉ muốn đến một nơi không ai biết quá khứ của mình. Nơi xa nhất mà bà ta từng đến là thị trần, người dân trong thị trấn và họ hàng trong làng đều rất thân thiện, nên bà ta không hề hay biết lòng người hiểm ác, vừa ra khỏi thị trấn chưa được bao lâu bà ta đã bị người ta trùm bao tải lên đầu rồi khiêng đi, tên buôn người đã đem bán bà ta đến một nơi xa xôi hẻo lánh để làm vợ một tên ngốc.
Vương Thúy Hoa còn lâu mới đồng ý!
Bà ta túm lấy quần áo của tên buôn người, nhân lúc ông ta không để ý bà ta đã đâm chết ông ta rồi chạy trốn, đây là lần đầu tiên bà ta giết người.
Nhưng mới ra khỏi hang hồ, bà ta lại lạc vào 6 sói.
Cũng may bà ta ở trong nhà thổ chưa được bao lâu, me mìn và nhà thổ đã bị cảnh sát tới bắt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận