Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1277: Tong Linh

Chương 1277: Tong LinhChương 1277: Tong Linh
Chương 1277: Tong Linh
Tôi là Phó Tòng Linh, sinh ra trong một đại gia đình hòa thuận vui vẻ, hạnh phúc viên mãn.
Và "đại gia đình” ở đây không có nghĩa là một gia đình có nhiều thành viên cùng chung huyết thống như bình thường.
Tuy đứng ở phương diện nào đó thì cũng có ý đúng, bởi nhà tôi đúng là có không ít thành viên, nhưng phân lớn lại là yêu quái.
Nếu muốn giới thiệu hết ra thì e là có nói ba ngày ba đêm cũng không xong, do thời lượng có hạn nên tôi chỉ có thể chọn vài người tương đối quen thuộc để giới thiệu thôi. Đầu tiên là người thân nhé.
Ba tôi - Phó Diệp là một sếp tổng ngang tàng, nhưng không phải kiểu ngang ngược, ngu ngốc, vẻ mặt lúc nào cũng hằm hằm như có ai thiếu nợ mình tận năm ngàn vạn, rồi vì trời chuyển lạnh mà tùy tiện làm nhà người khác phá sản lại không thèm chịu trách nghiệm như mọi người vẫn hay thấy. Cũng không phải giỗng mấy ông chủ tịch não úng nước, thích ra ngoài tìm người tình thế thân, khiến vợ chết tâm ôm con bỏ trốn, sau đó lại hối hận liều mạng theo đuổi lại vợ.
Ba của tôi kế thừa sản nghiệp khách sạn của ông bà nội, là sếp tổng hàng thật giá thật, cũng không độc tài gì mấy đâu, cùng lắm chỉ là cách làm việc của ông ay trên thương trường có hơi sắm rèn gió cuốn mà thôi.
Cơ mà chuyện này tôi chỉ nghe cô trợ lý, chú thư ký của ba tôi ke lại chứ chưa từng có cơ hội được tận mắt chứng kiến dáng vẻ lạnh lùng, không thèm ne nang ai của ba tôi khi đối đầu với đối thủ thương nghiệp.
Thật ra tôi cũng muốn được nhìn thấy lắm, chắc chắn là rất đẹp trail
Ba tôi là một người đàn ông dịu dàng, nhưng sự dịu dàng của ba chỉ dành cho tôi và mẹ, chứ không phải cái điều hoà di động đối với ai cũng tốt.
Ba luôn nhớ kỹ kỳ kinh nguyệt của mẹ, trước hôm kỳ kinh đến sẽ nhắc mẹ đừng ăn kem để không bị khó chịu khi đến kỳ. Hôm nào không bận việc thì sẽ đi đón mẹ tan làm, lúc vội cũng sẽ cố tranh thủ thời gian tới đón tôi tan học.
Trước đây ba tôi không có như thế mà sẽ nhờ thư ký hoặc bí thư của ba tới đón tôi tan học, cho đến một ngày tôi nước mắt ngắn nước mắt dài nói với ba là: "Con nhà người ta toàn được ba mẹ đưa đón, còn con cũng có ba có mẹ nhưng sao toàn là các cô chú khác tới vậy ạ?”
Thực tế thì không phải đứa trẻ nào ở trường cũng được ba mẹ tới đón, có khi người đón là ông bà, cũng có khi là cô dì chú bác, và cũng có thể là thư ký hoặc bảo mẫu, tài xế trong nhà. Lúc đó tôi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện nhiều nên mới nói thế. Hơn nữa tôi quý ba mẹ lắm nên chỉ muốn ở bên cạnh họ mà thôi.
Ba mẹ đều bận rộn cả nên tôi không được gặp họ thường xuyên, mà càng không gặp thì lại càng hay nhớ.
Với cả lúc đó tôi vẫn còn bé tí teo, có biết gì đâu chứ?
Thế là ngoại trừ việc ôm chân ba mà khóc oa lên thì tôi cũng chẳng biết nghĩ ra được cách gì để ba mẹ dành thời gian ra chơi với tôi cả.
Có thể là do việc tôi khóc đã lay động được ba nên hôm sau, cả ba lẫn mẹ đều cùng tới đón tôi tan học, còn ăn bữa cơm gia đình mà đã lâu rồi chưa được ăn.
Tối hôm đó, tôi nắm tay ba mẹ, nằm giữa hai người họ, cảm nhận niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Niềm vui của trẻ con chỉ đơn giản như vậy mà thôi, tôi cười tới mức như mấy đứa ngốc, được ba mẹ thân mật mà nhéo mũi.
Ba nói: "Là do ba mẹ không tốt, lúc nào cũng bận rộn với công việc mà bỏ qua con. Ba với mẹ con đều là lần đầu tiên làm ba mẹ, vẫn còn rất nhiều chỗ không tốt. Sau này Linh Linh muốn cái gì thì nói cho ba mẹ biết với nhé? Ba mẹ sẽ cố gắng sửa lại."
Mẹ nói: "Mẹ sẽ cố gắng sắp xếp lại công việc của mình, tuy không thể ngày nào cũng đón con tan học nhưng mà sẽ tranh thủ một tuần đón con hai lần, rồi cứ nửa tháng lại cùng ba dẫn con ra ngoài chơi, có được không?”
Sau khi nghe thấy ba mẹ đã tự kiểm điểm, còn nỗ lực sửa đổi, đáng lý tôi nên vui vẻ mới phải, nhưng trong lòng lại cho rằng chưa chắc hai người họ sẽ làm được.
"Ba còn phải đi công tác, lần nào cũng gửi con cho ông bà nội, không thì cũng sẽ đưa sang nhà ông bà ngoại hoặc nhà chú với dì. Mẹ thì phải tới phòng thí nghiệm, những lúc thế này chỉ cần mẹ biết tự túc lo được cơm ngày ba bữa là đã tốt lắm rồi, như vay thì sao con dám yêu cầu ba mẹ thứ gì quá cao siêu chứ? Hày!" Trước đây tôi đã thất vọng quá nhiều nên biết rất rõ mỗi lúc ba mẹ bận rộn thì mình sẽ bị ném đi đâu.
Ba: "..."
Mẹ: "..."
Tôi cũng không phải là đứa bé dễ bị lừa gạt nhưng khi nghĩ tới ba mẹ đã lớn tuổi như vậy mà vẫn cúi đầu xin lỗi một đứa bé như tôi thì tôi cũng nên thấy đủ đi.
Thế là tôi nói: "Mỗi lần ba mẹ tới đón con sẽ nhận được một hoa hồng nhỏ, cuối tuần đi chơi với con một lần thì sẽ nhận được hai hoa hồng nhỏ. Nếu sau một tháng mà không có đủ mười đóa hoa hồng thì con sẽ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận