Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 209:

Chương 209:Chương 209:
Chuong 209:
Vừa nghe có vẻ vô lý, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cũng có thể hiểu được.
Góc tình yêu là nơi đặc biệt nhất trên hòn đảo này và người dân địa phương đã dựa vào đây để thu hút khách du lịch.
Nếu góc tình yêu xuất hiện một lượng lớn hài cốt, điều này cũng đồng nghĩa với nơi đây đã xảy ra một vụ án giết người hàng loạt, nếu đồn thổi thêm vài câu, có thể sẽ trở thành vụ án giết người bừa bãi, làm sao du khách có thể liều mạng đến chơi?
Hơn nữa nếu pháp y thông qua giám định DNA xác nhận được thân phận của tất cả những hài cốt này đều là của du khách tới hòn đảo này du lịch, vậy chuyện này còn phát triển lớn hơn nữa.
Ở đây lại là nước ngoài, việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là báo cảnh sát, còn những việc còn lại chỉ có thể chờ cảnh sát địa phương tới đây xử lý.
Chờ đến khi cảnh sát đến đây thì tất cả mọi người đã quay trở về thu dọn hành lý, rời khỏi biệt thự và cùng nhau ra sân bay.
Chuyến hành trình tới hải đảo lần này, ngoại trừ mấy ngày cuối cùng này, thì nhìn chung mà nói tất cả mọi người đều cảm thấy rất VUI.
Bọn họ cũng không vội vàng quay về thành phố B, mà đi theo chân Tô Vân Thiều đến thành phố Y một chuyến. Nơi đó chính là thôn nhỏ trên núi mà cô đã sống hơn một tháng ngay sau khi tỉnh lại.
Thành phố Y là nơi non xanh nước biếc, trời cao mây xanh, không khí lại trong lành mát mẻ, cũng được xem là một địa điểm phù hợp để người ta dưỡng lão.
Sau quãng đường kéo dài mười máy tiếng đồng hồ, đoàn người dừng lại ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm, đợi đến sáng hôm sau khi tinh thần tỉnh táo lại thì tiếp tục ngồi trên phương tiện giao thông công cộng độc đáo của địa phương: Hai chiếc xe ba bánh chạy bằng điện.
Lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ còn cảm thấy chiếc xe ba bánh có ba phía đều không có vách che này thật mới lạ, nhưng ngồi lâu liền thấy mông đau ê ẩm, ngồi hơn nửa giờ vẫn chưa tới điểm đến khiến tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy uễ oải.
Đặc biệt là Đào Yêu, cậu đã có chút triệu chứng của say xe.
Hơn nữa, cậu còn bị Tô Vân Thiều ôm vào trong lòng, bắt ngồi trên đùi của cô, cậu cảm thấy có chút không thoải mái.
Chú lái xe ba bánh thấy bọn họ như vậy, cũng không hề trách móc: "Lần đầu tiên ngồi xe này đều sẽ như vậy, về sau ngồi thêm vài lần thì sẽ quen thôi."
"Thật không dễ dàng gì Vân Vân mới quay về, đợi lát nữa thì đến nhà chú ăn cơm nhé! Để chú bảo thim đi làm thịt một con gà, rồi nấu canh gà bồi bổ cho cháu, cháu nhìn cháu xem đã gay đến thế này rồi?" Lại thêm một chú khác nhiệt tình hỏi thăm cô.
"Cảm ơn chú Vương." Tô Vân Thiều cười nói: "Cháu dắt theo nhiều bạn bè như vậy, lát nữa đến nhà, cháu hái rau trong vườn làm vài món là được rồi ạ."
Chú Vương: "Một chút đồ ăn làm sao mà đủ? Lát nữa cứ đến nhà chú bắt gà!"
Chú lớn tuổi hơn: "Nhiều người như vậy mà chỉ ăn có một chút thức ăn thì sao mà no được? Lát nữa chú sẽ vác qua cho cháu hai bao gạo."
Các bạn nhỏ: "..." Có phải chú đã hiểu nhằm gì đó về khẩu vị của những đứa trẻ vị thành niên rồi đúng không?
Đường núi gỗ ghe lồi lõm, suốt cả quãng đường hết con dốc này lại đến con dốc khác, dốc đến mức tất cả mọi người ngồi trên xe ba bánh đều tái xanh mặt mày, âm thầm xoa xoa cái mông lẫn cái eo đã bị xóc đến ê ẩm, bắt tri bất giác mà nhớ ngay tới một câu danh ngôn: Nếu muốn làm giàu thì phải sửa đường trước.
Xóc nảy hơn một tiếng rưỡi đồng hồ thì rốt cuộc bọn họ cũng tới được điểm đến của chuyến đi lần này: thôn Nguyện.
Cửa thôn Nguyện có một cái cây cầu nguyện to bằng năm người ôm, cây cao hơn hai mươi may mét, thân cây thô ráp, cành lá sum xue, phia tren nhanh cay treo vô số dây đỏ dài ngắn.
Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện, mặt trên của những dây đỏ còn có những nét chữ màu đen, đấy chính là những lời ước nguyện mang theo niềm khát khao lẫn mong ước của người dân.
Người dân trong thôn nghe được tin tức cũng ào ào kéo ra ngoài.
"Một dây ước nguyện mười tám đồng."
"Tuyệt đối nghiêm cắm bẻ cành của cây ước nguyện, nếu cành gãy rơi xuống mặt đất thì có thể nhặt, nhưng nếu là cành đang còn trên cây thì không được!”
"Muốn mua đặc sản vùng núi không?"
Đã đặt được phòng chưa? Nhà tôi có mở nhà nghỉ bình dân đó."
Cho đến lúc nhìn thấy người ngồi trên xe ba bánh là Tô Vân Thiều, gương mặt khách sáo chào mời du khách của người trong thôn lập tức trở nên chân chất, sau đó nhanh chóng vây quanh chiếc xe ba bánh chật như nêm cối.
"Vân Vân đã về rồi à!"
"Sao không gọi điện trước rồi hãy về? Chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị được gì cả."
"Các cháu đi đường có mệt không? Vào nhà thím ngồi nghỉ chân một chút nhé."
"Vân Vân có khát không? Để chị đi rửa đào cho em nhé!”
Tô Vân Thiều mỉm cười trả lời từng người một.
"Bà Ứng ơi, con đã quay về rồi ạ_"
"Dì Đào không cần bận rộn như vậy đâu.”
"Thim Dung ơi, con không mệt ạ."
"Em không khát, chị Nguyệt Nguyệt không cần gấp đâu, cẩn thận em bé ở trong bụng nữa."
Câu nói này khiến người dân trong thôn cảm thấy kinh ngạc: "Nguyệt Nguyệt, cháu có thai rồi ư2"
Chính bản thân của Nguyệt Nguyệt cũng không hay biết chuyện này, cô thật cần thận mà vuốt cái bụng phẳng của mình: "Vân Vân, chị thật sự có rồi sao?"
Tô Vân Thiều gật đầu: "Chị Nguyệt Nguyệt, chị cẩn thận một chút."
"Ha ha, đúng là chuyện vui lớn mài"
"Vân Vân đã quay về, Nguyệt Nguyệt lại mang thai, đúng là song hỷ lâm môn mài!"
"Cái tên ngốc nhà ông nữa, sao có thể dùng từ song hỷ lâm môn như vậy được?”
GÓC GIỚI THIỆU TRUYỆN
Tên truyện: Thiên Kim Thật Là Đại Lão
Thể loại : linh dị, thần quái, hài hước, nữ chủ, thiên kim thật giả, HE
Tình trạng: đã hoàn
Văn Án:
Nhà họ Hứa đã tìm được con gái ruột sau mười mấy năm bị người xấu lừa bán, nhưng nhà bọn họ cũng không cảm thấy vui mừng.
Nhiều năm trước bọn họ vì muốn giảm bớt đau thương đã nhận nuôi một bé gái khác làm con nuôi, con gái nuôi vừa hiền lành lại hiểu chuyện, đã sớm trở thành bảo bối trong lòng bọn họ.
Sau khi cho người đón con gái ruột về nhà, bọn họ lại lo lắng con gái nuôi sẽ đau lòng.
Vẻ mặt của cha Hứa rất lạnh nhạt, ông ném xuống một tắm ngân phiếu: "Bên trong có mười vạn tệ, cô không cần tranh giành tình cảm với Kiều Kiều."
Mẹ Hứa ôm con gái nuôi vào lòng khóc đến khàn cả giọng: "Kiều Kiều, con không cần khổ sở, người mà mẹ thương nhát vẫn là con.”
Vị hôn phu từng có hôn ước với thiên kim thật cũng không chút ne tình: "Người tôi yêu là Kiều Kiều."
Hứa Chiêu — Thiên kim thật nhìn nữ quỷ mặc váy đỏ đang bay tán loạn ở sau lưng người nhà họ Hứa: "Vâng." Chỉ cân mọi người cảm thấy vui vẻ thì sao cũng được.
Cha Hứa hao hết tinh thần suy nghĩ đến xoắn ốc mới tìm được cơ hội mang theo người nhà ởi tham gia hôn lễ của một người trong giới thượng lưu, lúc này trong buổi tiệc ông mới phát hiện ra Hứa Chiêu - cô con gái ruột đã bị ông đuổi ra khỏi nhà khi mới vừa được đón về đang được mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt.
Ông trùm trong giới địa ốc mà cha Hứa trăm cay ngàn đắng muốn tìm cơ hội để làm quen thì đang can thận rót rượu mời Hứa Chiêu: "Hứa đại sư, lúc nào rảnh xin ngài giúp tôi nhìn phong thuỷ, tiền bạc không là vấn đề."
Ảnh Đề thành danh đã lâu được con gái nuôi ngưỡng mộ tôn sùng đang giúp Hứa Chiêu lấy bánh ngọt : "Hứa đại sư, gần đây tôi đang đầu tu cho một bộ điện ảnh mới, nếu ngài có thời gian rảnh thì tôi có thể mời ngài đến tham gia nghi thức khởi động máy của đoàn phim được không?”
Việc mà bọn họ kinh ngạc muốn rớt cằm chính là, vị đại lão trong truyền thuyết đang quỳ một chân dưới đất, chỉ để giúp Hứa Chiêu mang giày.
Hứa Chiêu là một Thiên sư từ nhỏ cô đã lớn lên ở nông thôn, cô cũng không có nhiều kiến thức nên đã bị sự giàu có của thành phố lớn làm cho mờ mắt.
Quỷ ở thành phố lớn không giống với quỷ ở nông thôn, quỷ và yêu quái ở đây vừa thời thượng vừa có lý tưởng.
Mau chốt là mọi thứ đều rất đáng tiền.
Tiểu quỷ nghèo Hứa Chiêu chảy nước miếng bắt đầu cuộc sống hằng ngày dùng tay không xé lệ quy.
Con quỷ này có giá trị 20 vạn, bắt.
Con quỷ này có giá trị 30 vạn, đánh. ...
Từ đây ở trong Quỷ giới đã tăng thêm một nhân vật không thể nói ra tên, ở đó chúng quỷ đều gọi cô là Ngọc Diện Bá Vương.
Nghe nói cô có sở thích đánh quỷ đồng thời thích đưa quỷ đi lao động cải tạo.
Chúng quỷ nghe thấy tên cô liền biến sắc.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hứa Chiêu | vai phụ: | cái khác:
Nhận xét tác phẩm:
Thiên sư Hứa Chiêu lớn lên ở nông thôn lại có thiên phú kinh người, là thiên kim thật bị lừa bán nhiều năm của nhà họ Hứa, cô từ nông thôn đi đến thành phố lớn. Cuộc sống ở thành phố lớn đã làm cô trợn mắt há hốc mồm, quỷ ở nơi này không chỉ có số lượng nhiều mà tính cách cũng rất đặc biệt, quan trọng nhất là rất đáng tiền. Hứa Chiêu đã dựa vào nằm tay của mình, bắt quỷ, đánh quỷ, đưa quỷ đi lao động cải tạo, cô luôn nỗ lực đánh vỡ ma chú nghèo đói của bản thân. Trên con đường kiếm tiền làm giàu, cô đã vô tình cản trở kế hoạch của một vai ác có dã tâm bừng bừng, để xây dựng một mối quan hệ hài hoà giữa người và quỷ, cô đã cống hiến lực lượng của chính mình, trở thành Thiên sư nổi danh nhất Hoa quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận