Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1115:

Chương 1115:Chương 1115:
Chuong 1115:
Bách Tinh Thần, Hứa Đôn, La Nhạc Trí: "..."
Các học sinh đang nín thở nghe lén: "...".
Ném khăn tay chẳng phải còn trẻ con hơn cả chơi trốn tìm sao?
"Không."
"Được."
"Chơi!"
"Đến đây."
Nếu những giọng nói đó được kết nối lại với nhau thì sẽ ra đáp án phủ định, nhưng người nói của mỗi giọng đều không phải cùng một người, nên có thể phán đoán được đứng đẳng sau trò tạo nên kết giới này không chỉ có một người mà tất cả họ còn bát đồng ý kiến.
Tô Vân Thiều sẽ chọn trò chơi ném khăn tay, đương nhiên là bởi vì ném khăn tay cần tất cả mọi người đi ra ngồi cùng một chỗ, người muốn chơi trò chơi kia cũng sẽ tham dự vào, mà không giống chơi trốn tìm chỉ có thể trốn ở sau lưng, không tiện tìm kiếm.
"Chỗ này rộng hơn, chơi ở đây được không?”
Những tiếng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến, lúc lớn lúc nhỏ, dường như là đang thương lượng, lại giống như có bắt đồng, khó có thể đạt được sự đồng thuận.
Một lát sau, cuối cùng cũng có dong tinh.
Lộc cộc, lộc cộc, có tiếng bước chân từ các nơi truyền tới, các học sinh từ phòng học đi ra, từ trên cầu thang đi xuống, trên mặt mỗi người đều kinh hãi với hành động không thể kiểm soát của mình.
Còn có người trợn mắt nhìn mấy người Tô Vân Thiều, vẻ mặt gần như cuồng nhiệt mắng chửi: Các người sao lại phiền phức như vậy chứ?!
Tô Vân Thieu biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cảm thấy đợi đến khi bình minh, tất cả sẽ khôi phục lại như cũ. Trước đó, bọn họ chỉ cần tìm một chỗ trốn chậm rãi chờ là được.
Nhưng không ai nghĩ tới, có lễ cũng là không dám nghĩ, nếu như người sau lưng không muốn tiếp tục dựa theo quy tắc lúc trước thì nên làm cái gì bây giờ?
"Bạn có biết ném khăn tay chơi thế nào không?" Tô Vân Thiều hỏi.
"Biết... ".
"Nói..."
"Hi hì..."
Giống như đứa trẻ mới bắt đầu học nói, giọng nói kéo rất dài.
Tiếng cười của lũ trẻ vang vọng khắp hành lang của tòa nhà dạy học giống như tiếng nói chuyện vọng lại ở trong thung lũng khiến các học sinh sợ hãi nhắm hai mắt lại không dám nhìn những đứa trẻ, không dám đoán xem chúng từ đâu đến mà xuất hiện trong đêm thế này.
Tô Vân Thiều nháy mắt với Bách Tinh Thần và Hứa Đôn, Hứa Đôn kéo La Nhạc Trí, bốn người giãn cách cách ngồi xuống tại chỗ.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
"Tớ không muốn chơi đâu, cái trò chơi rách nát gì thế này, đều đã lớn hết rồi làm ơn thông minh hơn một chút có được không?” Một nam sinh dậm chân tức giận quay người bỏ đi.
Các học sinh đều hướng đến "Dũng sĩ" với ánh mắt sùng bái, biết rõ mình đi ra từ chỗ trốn đã bị thế lực không rõ kia thao túng lại còn dám đối nghịch thật quá trâu bò diil Còn chưa hết ngưỡng mộ thì nam sinh vừa quay người rời đi bỗng quay lại và ngồi xuống, vẻ mặt tức giận trong phút chốc đã chuyển thành sống không còn gì hối tiếc nữa.
Những học sinh khác lập tức hiểu được trò chơi này là không muốn cũng phải tham gia, đồng thời không muốn lại trải qua cảm giác thân thể không bị khống chế thêm lần nữa, nên từng người lần lượt bịt mũi ngồi xuống.
Đêm nay học sinh bị nhốt trong trường chia làm ba tòa nhà, toàn nhà này cộng lại chỉ có mười hai người, cộng thêm ba người Tô Vân Thiều thì tổng cộng mới chỉ có mười lăm người.
Nhưng mà sau khi mọi người ngồi xuống, phát hiện còn thừa may chỗ.
La Nhạc Trí đếm số người ở đây và chỗ trống,"Còn có bốn chỗ nữa, ai còn chưa tới thế?"
Hứa Đôn: "..." Đầu óc của đàn em lớp dưới này không được tốt lắm thì phải.
Học sinh lớp 10 trong tòa nhà đã đi ra từ sớm rồi, còn lại bốn vị trí kia là cho ai, không phải đã rất rõ ràng rồi sao?
La Nhạc Trí nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi trên mặt các học sinh khác, có thể coi là kịp thời phản ứng nên vội vàng câm miệng lại, chỉ sợ mình mở miệng ra lại gây thêm phiền phức gì.
"Đing địng” "Meo meo-"
"Thùng thùng"
"Lộc cộc"
Tiếng chuông, tiếng mèo kêu, tiếng vỗ bóng cao su, tiếng bước chân truyền đến từ bốn hướng khác nhau, ngay sau đó là một đứa trẻ không nhìn thấy rõ khuôn mặt, một con mèo nhỏ, một quả chuông đã bong tróc lớp sơn ngồi vào ba vị trí trống, vị trí thứ tư xuất hiện một cuộn len nho nhỏ.
Những học sinh ngồi cạnh bốn vị trí đó bị dọa cho chết khiếp.
Không phải là chưa từng chơi trò ném khăn tay ở nhà trẻ, nhưng mà từ trước đến nay đều là chơi với những đứa trẻ cùng tuổi chứ làm gì chơi với những thứ kỳ quái không biết là gì này đâu chứ.
Một nhóm nam nữ sinh mười lăm đến mười tám tuổi, hơn hai giờ sáng ngồi chơi ném khăn tay ở trường trung học.
"Chơi bút tiên cũng không tệ như vậy." Một nữ sinh nhỏ giọng châm chọc.
"Câm miệng!" Vẻ mặt Tô Vân Thiều lạnh lùng dị thường.
Bách Tinh Thần và Hứa Đôn biết Tô Vân Thiều trọng nữ khinh nam, thương hương tiếc ngọc như thế nào, sao giờ lại có thái độ này đối với một nữ sinh nhỏ tuổi hơn mình chứ?
Rất nhanh sau đó bọn họ đã hiểu ra nguyên nhân
Một cây bút lông đầu bút đã rụng lông lộn xộn từ lối đi bên kia lén lút bay tới, còn đi dạo một vòng trước mặt cô gái, giống như đang nói: Là chị đang gọi em sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận