Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 978:

Chương 978:Chương 978:
Chương 978:
Diêm Vương còn chưa nói đến chuyện ở kiếp trước, ở chính giữa phòng đã xuất hiện một tia chớp màu xanh lam rồi, bùng lên những tia sáng lách tách, như thể đang cảnh cáo Diêm Vương đừng nói lung tung.
Tô Vân Thiều cũng không hiểu nỗi.
Bản thân cô là người thay trời hành đạo, lẽ ra cô phải là người tung hoành ngang dọc trong trời đất, hiểu được suy nghĩ của Thiên Đạo, nhưng bây giờ cô lại chẳng hiểu gì nổi, bèn dùng ngón tay chạm nhẹ vào tia sét kia.
Sét trời đã từng đánh xuống người Ngạc Nhi và Rồng đen khiến họ bị nhỏ lại, nhưng ở trước mặt Tô Vân Thiều nó chẳng có chút uy hiếp nào, mặc cho cô chạm vào, còn sợ làm cô bị thương mà thu hết tia điện lại.
Diêm Vương bị phân biệt đối xử một cách trắng trợn: "..."
Tô Vân Thiều cầm tia sét không biết vì sao lại ngoan ngoãn như vậy, thắt lại thành hình nơ bướm.
"Mày nói xem, Cố Phóng đã đoạt xác được hơn hai trăm năm, làm nhiều chuyện xấu như vậy, vậy mà mày chẳng đánh trúng ông ta được lần nào, còn Diêm Vương chưa kịp nói gì cả, mày đã lập tức xuất hiện cảnh cáo anh ấy. Mày đây là đang bắt nạt kẻ yếu, hai là xem người ta thành đồ ăn gọi tới, hả?" Sét trời bị thắt thành hình nơ bướm, giống hệt như đứa nhỏ bị người lớn răn dạy, còn tủi thân cúi đầu, ngoan ngoãn thành thật mà mặc cho Tô Vân Thiều dạy dỗ.
Không biết tại sao không đánh mình, nhưng Tô Vân Thiều vẫn nắm chặt tia sét trời này trong tay, tiếp tục hỏi Diêm Vương: "Kiếp trước em là Phán Quan của anh à?
Diêm Vương liếc mắt nhìn sét trời một cái, nhãi ranh, vừa bị răn dạy đã không dám động đậy gì rồi, lại còn tỏ ra là một tia sét ngoan ngoãn nữa.
"Không phải."
"Bút Phán Quan là do anh tặng cho em sao?” "Đúng vậy, mà cũng không phải."
Tô Vân Thieu:???
Cô suy nghĩ một chút, sửa lại lời nói của Diêm Vương: "Anh chỉ cho em Bút Phán Quan, còn bản thân Bút Phán Quan đã tự nhận em làm chủ, đúng không?"
"Đúng vậy."
Hỏi nhiều như vậy, sét trời vẫn im lặng như một chú gà nhỏ, không dám làm chuyện xấu gì, ngoan ngoãn đến mức Diêm vương phải liếc nhìn nó liên tục, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không khéo, ngày mai mặt trời sẽ mọc lên từ phía tây đấy.
Tô Vân Thiều: "Vì sao Bút Phán Quan lại bị gãy? Sao Giếng Luân Hồi lại bị hỏng? Còn An Diêm Vương sao lại ở trong người của em?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đưa ra, hỏi đến đâu Diêm Vương theo bản năng mà nhìn phản ứng của tia sét trời kia đến đó, chỉ thấy tia sét trời nằm xụi lơ trong tay của Tô Vân Thiều, dường như nó đang nói: Sét tôi đã chết, có gì thì hoá vàng mã cho tôi.
Kỷ thật cho dù Diêm Vương không nói, thì Tô Vân Thiều cũng có thể đoán ra được một vài điều.
"Nếu kiếp trước được sống tốt như vậy, tất nhiên sẽ không có chuyện được sống lại mà quay về rồi. Nếu cả em và anh đều được sống lại, vậy chứng tỏ kiếp trước đã xảy ra một chuyện rất lớn, vi pham nghiem trong quy tac coa thời gian và không gian, đây vốn là chuyện Thiên Đạo không cho phép, nhưng chúng ta lại làm được, có nghĩa là em và anh đều đã phải trả một cái giá rất, rất lớn." "Bút Phán Quan nhận em làm chủ, như vậy cái giá mà em phải trả chính là phá huỷ bút, mà cái giá anh phải trả để sống lại chính là Giếng Luân hồi, đúng không? Còn Ấn Diêm Vương được để ở chỗ em... Là vì bảo vệ em sao?" Nếu không có An Diêm Vương, Diêm Vương không thể nào lập tức nhận ra được vị trí của cô, cũng sẽ không thể lập tức dùng quỷ môn tìm tới chỗ cô được. Diêm Vương không hề mở miệng, nhưng trong mắt anh tràn đầy sự khen ngợi, đây đã là câu trả lời vô hình rồi.
Quả nhiên là người Diêm Vương đã lựa chọn, cho dù anh vì ái ngại sự tồn tại của Thiên Đạo mà không thể nói, thì cô vợ nhỏ của anh vẫn có thể đoán ra được tám, chín phần.
Tô Vân Thiều vô thức siết chặt tay lại, ép tia sét trời kia thành một đường thẳng.
"Thế còn Đào Yêu? Đào Yêu dùng vận may kiếp này và kiếp sau của cậu ta để đánh cược với Thiên Đạo, rốt cuộc là đánh cược cái gì? Vì sao sau khi đánh cược lại bị sét đánh? Em còn nhớ rõ cậu ta đã chảy rất nhiều máu."
Diêm Vương: "Kiếp trước, vì để cứu cậu ta khỏi kết giới sắc dục của Tằng Tiểu Vân mà thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh của em đã bị hỏng nghiêm trọng, Đào Yêu rất tự trách, nên đã dẫn sét tới tự đánh bản thể của mình, dùng bản thể để tạo ra một thanh kiếm gỗ đào mới cho em. Còn chỗ máu kia... máu yêu quái là nguyên liệu tốt nhất để vẽ bùa, cậu ta đã biết mình chắc chắn phải chết, cho nên trước khi chết muốn để lại cho em nhiều thứ để tự bảo vệ hơn."
Ngoài cửa phòng, Đào Yêu lẳng lặng đứng ở đó, cái miệng nhỏ nhắn mim chặt, không nói lời nào.
Hoá ra, hoá ra đây chính là nguyên nhân Tô Vân Thiều nợ nhân quả của cậu ta sao?
Tô Vân Thiều hít sâu vài hơi mới kìm được xúc động muốn đánh mông Đào Yêu mấy cái.
Cô có thể cảm nhận được Đào Yêu đang đứng ở ngoài cửa, cô phóng ánh mắt hung tợn về phía cánh cửa phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kết cục xảy ra ở kiếp trước đã định rồi, không có cách để thay đổi, nếu kiếp này cậu ta còn dám làm như vậy, em chắc chắn phải đét mông cậu tal NởI Tám! Cánh! Hoal”
Bạn cần đăng nhập để bình luận