Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 181:

Chương 181:Chương 181:
Chương 181:
Tần Giản nhỏ giọng "chậc" một tiếng, không hài lòng vì tin sốt dẻo quá ít.
"Vậy chuyện trí nhớ của cậu bị hỗn loạn là như thế nào?"
Về chuyện này Tô Vân Thiều đã chọn một nội dung tương đối an toàn để nói: "Theo như ký ức của tớ, khi thì tớ là trẻ mồ côi không cha không mẹ, khi thì tớ đã mất ba mẹ từ lúc còn nhỏ."
Nghe cô nói như vậy, nhóm các bạn nhỏ cũng đã biết vì sao Tô Vân Thiều vẫn luôn giấu trong lòng không nói ra - cô không muốn nó đâm vào tim của người nhà họ Tôi Đôi mắt Tô Y Y đỏ hoe vì đau lòng và áy náy, cô ấy cố gắng hết sức mới không khóc ngay tại chỗ.
Thiếu nữ tuổi mới lớn vốn rất nhạy cảm, cô ấy đã được hưởng tình thương của ba mẹ và anh trai của Tô Vân Thiều suốt mười bảy năm trời, Tô Vân Thiều không chỉ thay cô ấy gánh chịu nỗi đau mắt ba mẹ từ khi còn nhỏ mà trí nhớ lại còn bị lẫn lộn nữa.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Phát hiện hai mắt Tô Y Y đỏ như thỏ con, Tô Vân Thiều ôm Tô Y Y vào trong lòng dịu dàng an ủi: "Không phải bây giờ chị đang sống rất tốt đấy sao?"
Không được an ủi thì Tô Y Y còn có thể nhịn được, nhưng khi thấy Tô Vân Thiều an ủi và đối xử dịu dàng với mình như vậy, Tô Y Y chợt "Oaaaaa hu hu” khóc oa lên.
Trong phòng bao nháy mắt chỉ còn lại tiếng mọi người vắt óc dỗ dành Tô Y Y.
Triệu Tình Họa: "Lỗi cũng là do nhân viên y tế ôm nhằm người, lúc đó các cậu vẫn còn là trẻ sơ sinh mà.”
Tần Giản: "Đừng khóc."
Trần Tinh Nguyên: "Chuyện của đàn chị chỉ là việc ngoài ý muốn chứ không ai muốn nó xảy ra cả."
Bách Tinh Thần: "Nếu cậu cứ khóc như vậy sẽ làm Vân Thiều khó xử đó."
Càng nói Tô Y Y càng khóc nhiều hơn nữa, như thể cô ấy không nghe được lời an ủi của mọi người vậy, nhưng nghe câu kia của Bách Tinh Thần xong, Tô Y Y lập tức nín khóc, có thể thấy cô ấy vẫn nghe thấy nhưng không nghe được những lời thực sự thuyết phục.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả Tô Vân Thiều, cô thực sự không giỏi dỗ dành người khác.
Thấy vậy Tô Y Y cũng nhận ra rằng cô ấy quả thật đang làm Tô Vân Thiều khó xử nên vội vàng lau nước mắt.
Lúc khóc thì rất sảng khoái, khóc xong Tô Y Y lại thấy hơi xấu hổ, bởi vì không chỉ lau mỗi nước mắt mà nước mũi cũng cần phải lau nữa, thế là cô ấy bèn ấp úng nói: "Em đi rửa mặt cái đã." Rồi chằm chậm chạy ra khỏi phòng.
Đợi cô ấy đi xa, Bách Tinh Thần vội vàng hỏi: "Có cách giải quyết nào không?”
"Tam thời không có." Tô Vân Thiều đáp: "Những chuyện tớ nhớ rất ít, với lại dù có khôi phục được trí nhớ thì tớ cũng không thể xác định đó là thật hay giả, chỉ còn cách nghi ngờ tất cả mà thôi."
Bởi vì Tô Y Y hiện không có mặt ở đây nên mọi người không cần bận tâm đến suy nghĩ của cô ấy, mặt ai cũng sa sam lại.
Dù chưa từng trải qua chuyện tương tự, nhưng có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cuộc sống của một người khi phải nghỉ ngờ mọi kí ức trong đầu là thật hay giả sẽ khổ sở cỡ nào, cũng khó mà đoán chắc được liệu có phát sinh vấn đề tâm lý nào không nữa.
"Cần bọn tớ đối chiếu lại những chuyện đã xảy ra một tháng qua với cậu không?" Bách Tinh Thần đang lo rằng ký ức của Tô Vân Thiều về những chuyện xảy ra gần đây cũng sẽ xuất hiện tình trạng thiếu, mắt hoặc hỗn loạn.
Lúc trước, Tô Vân Thiều cho rằng ký ức không khớp nhau là do bản thân cô và nguyên chủ không phải là cùng một người, nhưng nếu giả thuyết của cô đã sai ngay từ đầu, vậy thì có rất nhiều chuyện cần cân nhắc lại lần nữa đấy.
"Bắt đầu đi."
Lúc Tần Giản kể chuyện thích lồng ghép suy nghĩ cá nhân vào, còn Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa lạ không quen với cách nói chuyện ngắn gọn, đơn giản, thế là việc so sánh ký ức được giao lại toàn quyền cho Bách Tỉnh Thần.
Lúc Tô Y Y vừa đi từ nhà vệ sinh về thì nghe thấy Bách Tinh Thần đang kể vụ thám hiểm ở căn biệt thự có quỷ. Cách cậu ấy kể chuyện cực kỳ bình dị, chỉ đề cập tới điểm mau chốt và vài chỉ tiết quan trọng của vụ việc, so với phiên bản của Tần Giản thì đúng là nhàm chán hơn nhiều.
Tô Y Y đi nhưng hệ thống lại không, nên những chuyện người khác không có thời gian nói cho cô ấy đều đã được hệ thống kể lại hết. Mọi người yên lặng lắng nghe Bách Tinh Thần nói, thỉnh thoảng Tô Vân Thiều sẽ gật đầu vài cái, đồng thời trả lời mấy câu hỏi mà Bách Tinh Thần ngẫu nhiên đặt ra để tiến hành kiểm tra và đối chiếu ký ức ở trong đầu.
Tính ra thì thời gian một tháng không quá dài, nhưng những chuyện họ đã trải qua cùng nhau lại không hề ít, nói nguyên đến hết giờ nghỉ trưa vẫn chưa xong, phải chiếm dụng thêm tiết thể dục và khoảng nghỉ giữa giờ ngắn ngủi buổi chiều nữa mới đủ.
Trong tiết thể dục, bình thường Tần Giản và Bách Tinh Thần sẽ chơi đá banh hoặc là đánh bóng r6 với đám con trai trong lớp, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tinh Họa thì chơi bóng chuyền hoặc là bóng bàn, nhưng hôm nay bọn họ đã dành khoảng thời gian hoạt động tự do, rời khỏi sân tập thể dục để đi với Tô Vân Thiều.
Giáo viên thể dục cũng không quan tâm học sinh muốn dùng thời gian hoạt động tự do để rèn luyện thêm hay là tám chuyện, có điều đám học sinh trong lớp thật sự rất thích hóng chuyện, cồn cào muốn biết ba nữ hai nam kia đang nói gì với nhau.
Từ lúc Tô Vân Thiều chuyển trường tới đây, năm người họ đã tự tạo thành một nhóm nhỏ, thậm chí còn hơi bài xích người ngoài.
Dù là người ngày thường khá gần gũi với người khác như Tần Giản cũng ít khi nào nói về chuyện của Tô Van Thieu.
Nếu có người hỏi, cậu ấy sẽ âm thầm dời chủ đề; nếu cố chấp hỏi thêm vài câu, đáp lại chỉ là nụ cười mỉm của Tần Giản chứ cậu ay nhất quyết không hé răng câu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận