Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 740:

Chương 740:Chương 740:
Chương 740:
Những đồng đội nam khi nghe thấy: "..."
Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp: "..."
Nhóm giám khảo nam yên lặng quay đầu nhìn về phía Kỳ Hồng Liên và chợt hiểu ra: "Thì ra đây là điều mà hai thầy trò các cô nghĩ trong đầu à."
Kỳ Hồng Liên lặng lẽ dùng quạt tròn che mặt lại, đệ tử ơi đệ tử, con làm lộ bản chất thật thì không lừa đàn ông được nữa đâu, khụ khụ, à không đúng, không dễ tìm được đối tượng nữa đâu.
Khúc Vu Hoa đã bùng phát một cách dữ dội, nhưng cũng xem như là đã giải tỏa cho sự dồn nén trong lòng từ đầu tới giờ của Đông Kiến Bạch và Tiêu Thành. Sau khi khôi phục lại tinh thần và nhận thức được chuyện mình đã làm, cô ấy đứng đờ người ra.
Ôi, ôi, ôi... Chấm hét rồi!
Trước khi tới đây, cô còn vỗ ngực bảo đảm với sư phụ rằng nhất định sẽ lừa được một người về Hồng Liên môn nữa đây.
Tác giả có lời muốn nói: Trước khi đến...
Kỳ Hồng Liên: Nghe nói đàn ông đều thích trà xanh và bạch liên hoa”.
(°) Bạch liên hoa: kiểu người phụ nữ vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chat ben trong suy nghi va tam co của họ rất giả tạo và độc ác.
Khúc Vu Hoa: Cái này thì con biết.
Kỳ Hồng Liên: Nghe nói đàn ông thích phụ nữ yếu đuối và không thể tự chăm sóc bản thân.
Khúc Vu Hoa: Cái này con cũng biết.
Sau khi tới...
Khúc Vu Hoa: Cái đồ... ⁄@*%I
Hu hu hu... Khúc Vu Hoa nuốt ngược nước mắt vào trong, lời đã nói ra khỏi miệng, hình tượng cũng đã bị hủy hoại rồi nên không thể ngừng giữa chừng như thế được, thế là cô ấy cắn môi, quyết đi theo con đường một cô gái kiêu ngạo và độc đoán cho tới cùng.
"Nếu mấy người đã biết chúng tôi có ý đồ xấu xa rồi thì còn không mau tránh đường để chúng tôi thu dọn hành lý đi cho nhanh cho lẹ đi, chúng tôi không dám ở đây làm phiền mấy người sống chung vui vẻ với khí độc và nạn cổ nữa!"
Khúc Vu Hoa đã ôm nòng pháo đi lên trước như thế rồi thì mọi người cũng không thể nào kéo chân sau của cô ấy được, thế là ai nay cũng phối hợp theo lời nói của cô ấy, tỏ vẻ "Chúng tôi có ý tốt muốn tới đây hỗ trợ mà lại bị các người coi là lòng lang dạ sói, quá đau lòng rồi", như là sắp đi tới nơi Vậy.
Bọn họ nói đi là đi, đừng nói là trưởng thôn với phe đồng ý mà đến cả đám người chống lại cũng thấy choáng váng.
Thôn Cổ phải vất vả đợi chờ hơn bốn trăm năm mới thay được Cổ Vương đời thứ hai, nếu mà cứ để họ đi như thế thì liệu còn cơ hội nào khác nữa không?
Trưởng thôn vội vàng cản mọi người lại "Mọi người từ từ đã nào, đừng vội vàng thế chứ, không phải bọn họ có ý như thế đâu.”
Người nhà trưởng thôn cùng với mấy người bên phe đồng ý bao vây chín người dự thi, còn đám người bên phe phản đối thì vẫn còn đang rối rắm sau lời nói của trưởng thôn.
Họ vẫn không biết rốt cuộc thì nên làm thế nào mới tốt. Họ không tiến tới giúp cũng không tránh đường, cả đám người cứ thế giằng co với nhau một hỏi lâu.
"Không có ý gì mà đã nói năng như thế rồi thì có ý gì là nói còn khó nghe nữa đúng không?” Tiêu Thành không nhằm vào trưởng thôn mà nhằm vào đám người dân trong thôn không biết giữ mồm giữ miệng, lời vừa thốt lên đã đắc tội người khác kia cơ.
Ban đầu cậu ấy cũng là kiểu mỏ hỗn điển hình, nhưng sau khi gặp được Tô Vân Thiều thì cậu ấy đã nhận ra bài học, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.
Mặt khác, kể cả có chưa sửa tính thì cậu ấy cũng có mắt, biết né tránh những người có chỗ dựa lớn không thể đắc tội. Đám người dân trong thôn này thật sự rất vô tri, cái gì cũng dám nói, ai cũng dám đắc tội.
"Là do tôi nói sai, coi cái miệng tôi này, không nhớ lâu gì cải" Trưởng thôn cười xin lỗi, đưa tay lên đánh miệng mình.
Tiêu Thành nóng nảy vội vã đưa tay ngăn lại: "Trưởng thôn, cháu đâu có ý đó đâu."
Cậu ấy nói như thế chỉ để châm chọc đám người kia thôi chứ nào có ý để cho người đáng tuổi ba mình đứng trước mặt mình vả miệng như thế này chứ.
Nhìn thấy trưởng thôn thường ngày hiền hòa, dễ gần nay lại khom lưng uốn gối trước mặt người ngoài thế này làm cho không ít người dân trong thôn thấy ho thẹn mà cúi đầu, phe đồng ý cũng quay đầu không đành lòng nhìn thẳng.
"Không là tốt rồi, không là tốt rồi." Trưởng thôn cũng chỉ đánh cược cái mặt già của mình thôi.
Ông ấy xoa tay nhìn về phía đám người Tô Vân Thiều bị vây ở giữa nói: "Cô gái, tôi là trưởng thôn của thôn Cổ. Vốn dĩ thi thể của Cổ Vương được nhà họ Thiết tôi bảo quản từ đời này qua đời khác. Nói khó nghe một chút thì xử lý như thế nào cũng không tới lượt người ngoài quyết định."
Bay giờ đám người dân trong thôn mới nhớ tới điểm mau chốt này.
Vốn dĩ thuật nuôi cổ bắt nguồn từ ba của Thiết Đản với Yến Nhi. Người nhà họ Thiết nắm trong tay toàn những thuật nuôi cổ vừa phức tạp lại rất thành thục. Cổ trùng trong hố xác cũng là do người nhà họ Thiết nuôi dưỡng, người dân trong thôn chỉ bắt chước theo thôi.
Không có người nhà họ Thiết thì bọn họ chẳng là cái gì cả, cái gì họ cũng không biết, lấy đâu ra tư cách làm khó người vẫn luôn giúp đỡ bọn họ và cứu người nhà họ Thiết cơ chứ?
Trưởng thôn vừa đắm vừa xoa, hiểu bằng tình nghĩa, cảm động bằng lý trí, làm cho đám người bên phe phản đối không dám nói bất cứ câu phản đối nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận