Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 586:

Chương 586:Chương 586:
Chuong 586:
Sau khi đóng cửa lại, Đinh Thục Uyển đặt người giấy nhỏ vào trong lòng bàn tay, cẩn thận hỏi: "Cô được Bạch Xà nương nương phái tới cứu tôi sao?”
Người giấy nhỏ lắc lắc đầu, Đỉnh Thục Uyễn liền hiểu ra nó đang bảo không phải,"Vậy cô là người cứu viện do Tây Tây và Bối Bối tìm tới đây sao?"
Người giấy nhỏ gật gật đầu, Đinh Thục Uyen sửng sốt một chút, trên mặt bà ấy lộ ra một nụ Cười rạng rỡ.
Cảm giác đột nhiên biết rằng những nỗ lực và tổn thương của mình không phải là vô ích khiến bà ấy rơi nước mắt. "Thực xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là do tôi biết được sau khi Tây Tây và Bối Bối bỏ trốn còn tìm người tới cứu mình, không bỏ mặc tôi nên tôi rất vui." Đinh Thục Uyễn lau lau nước mắt.
Người giấy nhỏ giam lên tay Đỉnh Thục Uyễn, bò từ cánh tay lên trên vai bà, giơ tay lên lau nước mắt giúp bà ấy.
Đình Thục Uyên vội tránh ra,"Tôi mới lau rồi, cơ được làm bằng giấy, không được dính nước. Tôi không khóc nữa đâu, cô cứ yên tâm."
Người giấy nhỏ lại gật gật đầu, vẫy vẫy tay, Đinh Thục Uyễn hiểu ý mà cúi đầu xuống, người giấy nhỏ lập tức chạm vào giữa hai hàng chân mày của bà, giọng nói của Tô Van Thieu cứ truyền qua bằng cách như vậy.
"Bà có muốn rời khỏi nơi này, quay trở về nhà không?"
"Muốn, rất rất muốn, mỗi ngày đều muốn, đêm nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện này!"
"Bà có muốn đưa con gái về cùng không?”
Đỉnh Thục Uyễn ngơ ngắn, hồi lâu mới nói: “Trước khi Tây Tây và Bối Bối rời đi, bọn họ có nói sẽ tìm người tới cứu tôi, khi đó tôi cũng nghĩ sẽ đưa con bé theo cùng, nhưng trải qua chuyện này, tôi biết được người của thôn Vân này không thể thay đổi được. Tôi không thể đưa con bé về theo, không thể để cho con bé làm hại tới cha mẹ đã lo lắng cho tôi mười may năm trời, khó khăn lắm mới được đoàn tụ, như vậy chẳng thà tôi chết luôn ở bên ngoài cho xongl”
Tô Vân Thiều cũng xác định được lời này xuất phát từ tận đáy lòng của Đinh Thục Uyễn.
Định Thục Uyen có quyết định dẫn con gái của bà ấy cùng rời khỏi thôn Vân không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc cô có muốn cứu Định Thục Uyên hay bỏ mặc, may thay, người phụ nữ này vẫn có thể cứu được.
"Bà nói người ở thôn Vân không có cách nào để thay đổi, là có ý gì?"
Định Thục Uyễn: "Thôn Vân này có một căn từ đường, ngày tôi được gả đến đây đã đi vào đó, bên trong thờ Bạch Xà nương nương. Người ở đây nói Bạch Xà nương nương mà họ tôn thờ vô cùng linh nghiệm, họ cũng nói trước kia họ đã từng thờ một con rắn màu trắng nữa."
Rắn trắng? Vảy của Ngân Dực là màu bạc, màu bạc và màu trắng rất khác nhau, vậy hẳn là không phải là nó rồi.
Tô Vân Thiều: "Chuyện xảy ra từ khi nào?"
"Từ mấy trăm năm trước." Đinh Thục Uyen nói,"Nghe nói năm đó Bạch Xà nương nương đã hiển linh, ban cho người thôn này một con rắn trắng nhỏ để người dân đem nó tới từ đường thờ cúng, từ khi có rắn trắng bảo vệ, người dân trong thôn không bao giờ còn sợ rắn hay rắn làm bị thương nữa."
"Nhưng không biết vì sao, một ngày nọ, các thôn dân lại giết chết con rắn trắng kia, vì thế nó đã hạ một lời nguyền rủa xuống thôn Vân, cũng từ đó về sau, đàn ông ở thôn Vân không thể rời khỏi thôn. Có thể đã do thời gian đã trôi qua lâu rồi, nên hiệu quả của lời nguyền cũng dần yếu đi, cho nên hiện tại họ cũng đã có thể đi tới thị trấn dưới chân núi rồi."
Tô Vân Thiều: "Vậy vì sao phụ nữ trong thôn lại có thể ra ngoài được?"
Đây cũng là vấn đề trước khi Đỉnh Thục Uyễển tò mò nhất, bà cũng đã từng đi hỏi và nhận được câu trả lời
"Có người nói là bởi vì con rắn trắng kia là rắn cái, thấy phụ nữ đáng thương cho nên không để lời nguyền ảnh hưởng tới những người phụ nữ trong thôn.”
Sai rồi.
Nguyền rủa chẳng phân biệt nam nữ, hơn nữa nó sẽ tồn tại mãi mãi về sau.
"Nhưng tôi cảm thấy không đúng." Đinh Thục Uyễn nhỏ giọng nói, "Khi con gái của tôi được một tuổi, tôi đã từng bế nó tới từ đường một lần, lúc vừa nhìn thấy bức tượng của Bạch Xà nương nương, tôi lập tức cảm thấy như thể nó đang muốn lao tới ăn thịt người vậy, vậy nên hẳn là bà ta rất hận phụ nữ mới phải." Thôn Vân có quy định, những phụ nữ tới từ nơi khác thì cả đời chỉ có thể bước vào từ đường ba lần, lần lượt là khi kết hôn, khi con được mat tuổi, là khi con của họ kết hôn.
Tô Vân Thiều tò mò: "Thế nếu sinh được hai đứa con, sẽ có hai lần tham dự hôn lễ của các con, họ còn được vào từ đường không?"
"Không được." Đinh Thục Uyễn lắc đầu,"Không biết vì sao, nhưng những người phụ nữ ở đây chỉ có thể sinh được một đứa con, ở đây cũng không phổ biến mấy vụ ly hôn hay tái hôn, phụ nữ chỉ có thể vào từ đường ba lần thôi. À, Vân Lệ Lệ là ngoại lệ, vì cô ta vốn là người gốc ở đây, không bị hạn chế số lần vào từ đường."
Tô Vân Thiều càng thêm tò mò về căn từ đường thần bí kia, cô quyết định nếu có thời gian sẽ tới đó xem xét một chút.
"Còn có lời đồn nào liên quan đến Bạch Xà nương nương không?"
Đỉnh Thục Uyễển nghĩ một lúc: "Có một lần tôi nghe được trưởng thôn cãi nhau cùng với vợ của ông ta, Vân Lệ Lệ có nhắc tới gì mà rắn trắng chuyển thế, báo ứng linh linh gì đó, lúc ấy tại con gái tôi khóc to quá nên tôi không nghe rõ được họ đã nói những gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận