Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 657:

Chương 657:Chương 657:
Chương 657:
Tô Vân Thiều không chút do dự:
[ Được. 】
Không cần nhìn sắc mặt nữa, nếu không có sữa bột vậy sẽ phải chết đói, nên cũng không cần nhắc đến đương sự báo tuyết có đồng ý hay không.
Cao Nhiên: [Được rồi! 】
Cao Nhiên: 【 Kì nghỉ dài hạn của em sắp kết thúc rồi, ngày mai em trở về chưa? 】
Tô Vân Thiều: 【 Có lẽ là sẽ về. 】
Cao Nhiên: [ Có lẽ? ]
Tô Vân Thiều: 【 Em bắt gặp đám người săn trộm ở đây, cha mẹ lẫn họ hàng của Đoàn Tử hầu như đều chết trong tay bọn chúng, cho nên bọn em đang suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể giúp người dân và cảnh sát địa phương bắt được đám người săn trộm kia không. ]
Cao Nhiên: 【 Trong những tình huống thế này, nếu có nhân chứng hoặc yêu quái tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn nhiều. ]
Tô Vân Thiều cũng nghĩ như vậy, nhưng độ khó lúc thực hiện lại quá cao.
Báo tuyết nhỏ dính chặt cô đến vậy, nên cô không thể nào chắc chắn nó có đồng ý đi theo Ba Tô Mẹ Tô về nhà trước không. Mà hiện giờ cô còn phải giúp cảnh sát địa phương tóm được đám người săn bắt trái phép kia, chắc chắn phải ăn gió nằm sương, nằm trời chiếu đất nhiều ngày nhiều đêm để tập kích bất ngờ, chắc chắn không thể nào ấm áp thoải mái hệt như ở nhà được.
Con non mới ra đời một tuần, cho dù có là yêu quái đi chăng nữa cũng không thể đi theo cô chịu vất vả được. Huống chi làm sao nuôi dưỡng báo tuyết nhỏ ngay dưới mí mắt cảnh sát cũng đã là một vấn đề lớn rồi.
"Kim Trường Không, cậu đã từng bắt gặp đám người săn trộm kia rồi sao?"
Kim Trường Không nháy mắt hiểu được, cũng không thèm chải lông nữa, kinh ngạc hỏi: "Cô muốn mang tôi đi bắt những tên săn trộm kia?" "Đúng vậy."
"Tôi chỉ mới gặp qua mấy người, chuyện này tôi cảm thấy vẫn nên nhờ cha của Đoàn Tử đến giúp cô thì hơn."
Tô Húc Dương lẫn Tô Y Y buột miệng thốt lên: "Cha của Đoàn Tử không phải đã chết rồi sao?"
Sau đó đột nhiên ý thức được trên thế giới này việc chết đi hoàn toàn không có nghĩa là mọi thứ kết thúc, vẫn còn hồn phách tồn tại.
"Quỷ hồn của cha Đoàn Tử vẫn còn!"
Những người khác trong nhà họ Tô không nhìn thay được quỷ hồn, vậy nên liền vội vàng liếc nhìn Tô Vân Thiều. Tô Van Thiều lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp cha của Đoàn Tử, ít nhất là quỷ hồn của cha Đoàn Tử không có ở đây."
"Cha của Đoàn Tử sau khi chết vẫn lo lắng cho vợ con và tộc nhân của mình nên không đi đầu thai mà cùng tôi đi tìm người có thể nuôi dưỡng Đoàn Tử, sau khi tìm được hắn lại đi tìm tộc nhân của mình rồi."
Sợ bọn họ hiểu lầm, Kim Trường Không liền nói giúp: "Không phải hắn không quan tâm con trai, chỉ là không muốn để bi kịch của con trai lại tiếp tục tái diễn trên người những tộc nhân khác.”
Những báo tuyết bình thường chỉ ý thức được việc bản thân cần trốn chạy lúc chúng cảm nhận được những kẻ săn trộm đến gần, mà cha của Đoàn Tử lại có thể y vào việc đám người săn trộm kia không thể nhìn thấy hắn đang du đãng khắp nơi, sau đó đem những tin tình báo mà bản thân quan sát được nói cho những tộc nhân khác.
Ò?
Tô Vân Thiều: "Hắn đã có thể hiện hình được rồi?"
Kim Trường Không gật đầu: "Đúng vậy. Ngay từ đầu là tôi và hắn cùng nhau phụ trách điều tra, sau đó lại thông qua tôi nói cho đám báo tuyết khác biết. Vậy nên khó khan lắm mới giúp được bọn hắn trốn tránh được vài lần. Sau khi mẹ của Đoàn Tử chết, hắn cũng không biết vì sao mình có thể hiện hình, liền tiếp tục dẫn dắt tộc nhân tránh né.”
Thực lực của quỷ hồn có thể có được từ việc tu luyện, từ quỷ khí, từ oán khí... cha của Đoàn Tử có lẽ đã tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ Đoàn Tử, con non ra đời lại yếu ớt, hoặc cũng có thể là do hắn đã gặp được một cơ duyên nào đó.
Tô Vân Thiều: "Trường Không, cậu có thể liên lạc được với cha của Đoàn Tử không?”
Kim Trường Không: "Được chứ, cô muốn giúp đỡ hắn à?"
"Nếu hắn chỉ giúp báo tuyết trốn tránh những kẻ săn trộm kia thì chắc chắn sẽ không trốn được bao lâu nữa. Nếu gặp phải nguy hiểm gì đó mà ra tay với loài người thì lập tức sẽ mắc phải tội nghiệt, vậy nên tôi muốn thử giúp đỡ một lần xem sao."
Mặc kệ là do thân phận của cha Đoàn Tử hay là do hành động không buông bỏ những tộc nhân kia của hắn, Tô Vân Thiều đều không hy vọng một con báo tuyết yêu có trách nhiệm như vậy lại đi đến bước đường kia.
Kim Trường Không cảm thấy khó hiểu: "Đám người săn trộm kia đã hại cha mẹ lẫn tộc nhân của Đoàn Tử thành như vậy, cũng không thể giết chết bọn họ được sao?"
"Thứ nhân quả này quả thực rất phiền phức. Nếu chỉ là việc đám người săn trộm đánh gãy một chân của cha Đoàn Tử, hắn cũng đánh gãy một chân của bọn họ, vậy thì nhân quả không còn nghiêm trọng nữa, có lẽ còn có thể triệt tiêu lẫn nhau, nhưng nếu liên quan đến sinh mệnh, vậy khả năng sinh ra hiệu ứng bươm bướm sẽ vô cùng lớn.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Vân Thiều lại đề nghị Đinh Thục Uyễển đi đánh gãy chân người đàn ông của thim ấy.
So với những nổi khổ và những giày vò mà Đỉnh Thục Uyen đã chịu, thì việc thím ấy đánh gãy một chân của ông ta chỉ là một loại trừng phạt vô cùng nhẹ.
Nhưng nếu liên quan đến sinh mệnh...
Liền lấy ngay ví dụ có sẵn để nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận