Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1125:

Chương 1125:Chương 1125:
Chuong 1125:
Sau khi tiễn vua người cá và đám người cá ra khỏi nhà, cô đã lầy được một chút linh thạch từ Bách Hiểu Thử.
Huyền Mặc quá keo kiệt, mà linh thạch lại không có tác dụng gì đối với Bách Hiểu Thử, hơn nữa trong nhà vốn có trận pháp vận chuyển nguyên khí thành linh khí, muốn bao nhiêu linh thạch cũng đều có, có thể tiêu xài thoải mái.
Nếu như muốn toàn bộ tộc người cá hỗ trợ, muốn cho lượng lớn linh thạch như vậy ra ngoài thì không phải là một con số nhỏ, fft nhất phải trang bị mấy cái nhẫn trữ vật và vòng tay mới đủ cả tộc bọn họ sử dụng. So với việc không ngừng vận chuyển linh thạch cho tộc người cá, Tô Vân Thiều càng nghiêng về biện pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, cô quyết định nói cho vua người cá về trận pháp này, để tộc họ có linh thạch cuồn cuộn dùng không ngừng.
Chính là có chút lo lắng.
Tô Vân Thiều hỏi Diêm Vương: "Linh khí đã sớm rời khỏi sân khấu lịch sử, việc chuyển đổi có ảnh hưởng gì không?”
Mặc dù cá nhân cô cảm thấy số lượng từ nguyên khí chuyển đổi thành linh khí cũng không nhiều lắm, đối với toàn bộ môi trường mà nói chỉ là như muối bỏ biển, rốt cuộc linh khí đã sớm bị Thiên Đạo buông tha, không còn được người trong Huyền môn sử dụng, nhưng trong lòng luôn có chút bắt an, lo lắng sẽ xuất hiện hiệu ứng bươm bướm.
Diêm Vương cũng không chắc chắn.
"Trí nhớ của em đã hồi phục được bao nhiêu rồi?"
"Chưa hoàn toàn khôi phục hẳn, chỉ có một phần và những đoạn ngắn, nhớ rõ đời trước Cố Phóng dẫn dắt đại quân, là Hữu Hữu theo em đi đến cuối cùng, anh khi đó..." Tô Vân Thiều không xác định Diêm Vương có thể nói hay không, lúc hỏi còn nhìn chung quanh, lo lắng sét trời bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Diêm Vương nghin răng nghiễn lợi: "Dựa vào cái gì em không nhớ rõ anh mà lại nhớ rõ con mèo kial”
Tô Vân Thiều: 22?
Là ảo giác sao? Luôn cảm thấy Diêm Vương rất ghét Hữu Hữu.
Đột nhiên, cô nhớ tới lúc trước Diêm Vương đưa thư nói cho ba mẹ Tô về thân phận của cô, còn đưa qua một bức tranh, lúc ấy trong bức tranh đó cô ôm một con mèo chỉ có bóng lưng được vẽ rất qua loa. ... Cho nên đúng như lời Nguyễn Mai nói, là Diêm Vương chán ghét con mèo kia mới cố ý vẽ nó thành như vậy.
Tô Vân Thiều dở khóc dở cười, Lâu Cảnh hẹp hòi như vậy sao?
"Một con mèo mà thôi, anh có cần chuyện bé xé ra to không vậy?"
"Một con mèo mà thôi?" Diễm Vương âm dương quái khí lặp lại,"Một con mèo y vào chính mình có bộ lông xù mà tác oai tác quái mà thôi? Một con mèo luôn y vào việc có thể ở bên cạnh em 24 giờ mà ép buộc em xa lánh bạn trai chính quy nhỉ?"
Tô Vân Thiều: "..." Hóa ra đời trước còn có chuyện này?
"Khu, loại chuyện khôi phục trí nhớ này không phải là chuyện mà em có thể khống chế được, cho dù anh có muốn cho em sớm khôi phục trí nhớ có liên quan đến anh trước kia thì em cũng không làm được."
Diêm Vương không tức giận, thở dài nói: "Vụ cá cược của em..." vẻn vẹn sáu chữ, sét trời màu xanh lam nhạt lại xuất hiện.
Tô Vân Thiều luôn đề phòng nó, sét trời vừa xuất hiện đã bị cô kịp thời nắm trong tay,"Được rồi, anh đừng nói nữa."
Lần trước đề cập đến vụ cá cược, Diêm Vương đã bị mũi tên sét trời bắn thủng, dưỡng thương rất lâu, lúc này đây cô không dám tùy ý mạo hiểm.
Chỉ là thái độ đề phòng Diêm Vương của sét trời, vẫn làm cho cô có chút khó hiểu. "Rốt cuộc kiếp trước anh đã làm bao nhiêu chuyện quá phận, mới có thể làm cho Thiên Đạo và sét trời kiêng ky anh như vậy?”
Diêm Vương cười khổ: "Anh quả thật đã làm một chuyện đặc biệt quá phận, quá phận đến mức nếu em biết nhất định sẽ đánh chết anh, cho nên hiện tại em ngàn vạn lan đừng hỏi nữa, ít nhất đợi đến khi em gả cho anh rồi hãy nói."
"Vì sao?"
"Em cũng đã gả cho anh rồi thì khi biết anh làm chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bao dung hơn so với thân phận bạn gái.” Diễm Vương mỉm cười nắm lấy tay Tô Vân Thiều, trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ muốn dụ dỗ người khác.
Nghe anh nói, Tô Vân Thiều càng ngày càng tò mò.
Có lẽ bởi vì chuyện ban ngày mà đêm nay cô lại nằm mơ.
Trong mơ, cô và Diêm Vương nằm trên cùng một chiếc giường, hai người đều không mặc quân áo, trên người mồ hôi ròng ròng, hô hấp dồn dập, vừa nhìn liền biết vừa mới làm gì.
Diêm Vương nửa ngồi tựa vào đầu giường, Tô Vân Thiều nằm ngang trên cơ bụng của anh, thưởng thức bàn tay mềm mại của anh, khóe mắt mang theo vài tia quyền rũ chưa có thu hồi."Anh nói xem anh đã là bán thần rồi, trên thế giới này còn có chuyện gì mà anh không làm được chứ?”
"Sao lại không có?” Diem Vương giơ tay che khuất hai mắt Tô Vân Thiều, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ kiềm chế,"Đêm nay đủ rồi, đừng câu dẫn anh nữa."
"Yên tâm, biết anh không còn nhiều thời gian, lại câu dẫn anh làm việc này thì chừng nào anh mới trở về địa phủ chứ?" Tô Vân Thiều nói là nói như vậy nhưng bên môi vẫn giương lên một nụ cười xấu xa.
Thấy vậy, Diêm Vương nhận ra không ổn, vội vàng dời đi lực chú ý của cô: "Nếu em chết thì anh không cứu được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận