Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1094:

Chương 1094:Chương 1094:
Chương 1094:
Nhưng ngoại trừ Ái Nhi, tất cả người, quỷ, yêu ai cũng biết người mẹ này đã từng làm ra chuyện đáng hận cỡ nào, chẳng hề có chút đồng tình với bà ta.
Thôn trưởng không tin: "Sao nó có thể làm cô sống lại được, dù nó có mạnh đến đâu cũng không thể làm cho một người chết sống lại được!" Điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng của con người.
Nếu thật sự có bản lĩnh thần kỳ như vậy, Cố Trường Trạch không cần phải qua mấy chục năm lại đổi một cơ thể trẻ hơn.
Ngao Khả Tâm trợn mắt nói dối: "Tôi làm sao biết được, tôi chỉ biết bà chính là người cuối cùng cho bước sống lại, chỉ cần ném bà vào trong vòng xoáy, dùng máu thịt nhiều năm qua được tâm bổ từ việc ăn thịt người của bà vào trong trận pháp huyết tế thì tôi có thể hoàn toàn sống lại rồi!"
Trước khi đến, Tô Vân Thiều đã dặn dò phải chọc giận Cố Linh Hoa, tốt nhất có thể chọc cho bà ta thiếu chút nữa thăng thiên, lúc này mới thuận tiện cho Thiện Nhì đi vào giác mơ, nhìn thấy được ký ức chân thật nhất.
Vì vậy, Ngao Khả Tâm cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, cố ý nói: "Ông ta hứa với tôi, chỉ cần tôi có thể thành công sống lại, ông ta sẽ hành hạ toàn bộ thôn dân của đảo Trường Thọ đến chết để trả thù cho mẹ con chúng tôi."
Không biết câu nào đã kích thích trưởng thôn khiến cho bà ta chợt kích động hét lớn: "Đã hơn hai trăm năm rồi còn chưa đủ sao? Nó còn giết chưa đủ sao? Nhất định phải giết sạch toàn bộ người ở đảo Trường Thọ mới cảm thấy đủ? Nó còn muốn làm đến mức nào mới chịu dừng tay!"
Chính là lúc này!
Tô Vân Thiều triển khai ảo trận, Thiện Nhi từ trong vòng tay gỗ hòe lập tức nhảy vào mộng cảnh của trưởng thôn.
Sau khi Ngao Khả Tâm được cứu đi, Cố Linh Hoa luôn bắt an.
Bà ta đã tận mắt chứng kiến con trai lớn và Ngao Khả Tâm đến với nhau như thế nào, cũng nhìn thấy tình cảm giữa bọn họ tốt biết bao nhiêu, nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ con dâu lại là người cá, cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Bà ta có hối hận không?
Bà ta chỉ hối hận vì đã không nghe lời con trai út, ham muốn sự giàu có từ số trân châu kia mà không giết chết Ngao Khả Tâm sớm hơn để loại bỏ phiền phức này vĩnh viễn.
Cố Linh Hoa không biết nên ăn nói với con trai lớn như thế nào, bọn họ đã triệu tập các thôn dân để bắt đầu thảo luận biện pháp đối phó.
Suy nghĩ hết biện pháp này đến biện pháp khác, chưa kịp thực hiện đã có người báo tin đến, nói là Cố Trường Trạch đã thi đậu tiến sĩ, nhưng vẫn chưa thấy trở về.
Một năm sau, ngay khi bọn họ hoài nghỉ có phải Cố Trường Trạch trên đường trở về đã gặp chuyện không may gì rồi hay không thì ông ta bỗng nhiên trở về.
Cố Linh Hoa dựa theo thương lượng trước đó, báo cho ông ta biết mẹ con Ngao Khả Tâm đã nhiễm bệnh mà chết.
Nhưng mà Cố Trường Trạch cũng không phải là người bình thường, ông ta biết thuật pháp của giới Huyền môn, biết nhìn tướng mặt.
Con trai đúng là đã chết, nhưng vợ vẫn còn sống. Ông ta biết cha mẹ và người thân bao gồm cả người trong thôn đang che giấu mình điều gì đó nên cũng giả vờ tin vào lý do thoái thác này, đóng kịch hoàn mỹ vai trò của một người chồng và người cha đột nhiên nghe tin dữ, bị thương, hoảng hốt, không thể tin được, lang thang khắp thôn tìm kiếm tung tích của vợ con.
Ông ta phát hiện trong tay thôn dân có rất nhiều trân châu, kích thước lớn nhỏ đều có chất lượng rất tốt, lại phát hiện mỗi nhà đều có rất nhiều tiền dư dả, cuộc sống sau này cũng không còn phải lo cái ăn cái mặc.
Cố Trường Trạch biết đã có chuyện gì đó xảy ra mà ông ta không biết. Có lẽ trong mắt người khác, trân châu đều tròn trịa giống nhau, khó có thể phân biệt được, nhưng trong mắt ông ta thì giữa trân châu và trân châu đều không giống nhau.
Vào ngày chân tướng bị vạch trần, bên ngoài từ đường của Cố gia thôn khắp nơi đều là máu tươi.
Cố Trường Trạch túm lấy em trai và em gái ruột của mình ném lên tế đàn, bên trong đó còn có cả thôn dân lúc trước ông ta đã bắt được từ các nơi mang tới, đều là những người đã ăn thịt Ngao Khả Tâm nhiều nhất, tất cả thôn dân của Cố gia thôn dù lớn hay nhỏ cũng đều bị ông ta ép buộc đi đến hiện trường tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Trên mặt đất rải rác bùa chú được vẽ bằng máu người, Cố Linh Hoa không dám tới gần, khẩn cầu nói: "Trường Trạch, Ngao Khả Tâm đã chết rồi, bọn họ đều là người thân, bạn bè, trưởng bối nhìn con lớn lên, con không thể đối xử với họ như vậy được!"
"Tôi không thể làm vậy với bọn họ, còn họ thì có thể làm vậy với vợ con tôi sao?" Cố Trường Trạch không chút lưu tình đá người muốn thoát khỏi trận pháp huyết tế trở về.
Ông ta cố tình khống chế cường độ, không đá ngất bọn bọ, để cho bọn họ cảm nhận nỗi đau sắp chết từng chút từng chút một, máu thịt từ từ bị lột ra, mỗi lúc lại càng đau khổ, càng đến gần cái chết hơn. "Không, Trường Trạch, em là em trai của anh mài!"
"Trường Trạch, em là em gái của anh, là em gái mà một tay anh nuôi lớn đói”
Bạn cần đăng nhập để bình luận