Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 361:

Chương 361:Chương 361:
Chuong 361:
Cũng may là cô đang ngồi ở ghế sau của xe taxi, bên trong xe lại không bật đèn, không nhìn rõ được cái gì, nếu không tài xế phát hiện ra cô vẫn luôn nói chuyện với chiếc di động mà ông lại không nghe thấy gì, chỉ sợ là lại dọa cho ông ấy một trận không nhẹ.
Diêm Vương không hỏi Tô Vân Thiều sao không gọi điện thoại cho tiện, anh chỉ click mở file âm thanh, kiên nhẫn mà nghe từng câu mà Tô Vân Thiều nói, nào là cô muốn tìm người có công đức để giao dịch thì tìm thấy Thời Luyện, lại tìm ra Tư Đồ Viễn bị người giả dạng, rồi tới chuyện bị mượn vận may và gặp xui xẻo như thế nào, cộng thêm chuyện cô đã tìm hiểu được nguồn gốc của Vương Thúy Hoa, vốn tưởng người phụ nữ này chính là con cá lớn, cuối cùng lại dắt ra được cả một thôn làng.
Diêm Vương: 【 Khí vận của em cũng không tốt lắm. 】 Vì một chút công đức mà phải làm rất nhiều chuyện.
Diêm Vương: 【 Có thể chất tự tập hợp tai họa. 】
Tô Vân Thiều: 【 Không phải thể chất Tử Thần, đã là khá tốt rồi. 】
Diêm Vương: 【 Khi nào thì cần tới em làm Tử Thần chứ? Có anh và đám Hắc Bạch Vô Thường dưới trướng còn không lợi hại bằng em à? 】 Tô Van Thiều: 【.… Đừng ồn ào nữa, anh có biết hay không? 】
Diêm Vương: Í Trước đây anh chưa từng nghe nói qua, để anh sai cấp dưới đi điều tra. 】
Bất kể người ở thôn Vân đã cố gắng để che giấu bí mật như thế nào, mọi chuyện họ đã làm lúc sống đều bị giải quyết rành mạch khi tới âm phủ, họ có thể lừa gạt được người sống, nhưng không thể giấu được Diêm Vương và âm Sai.
Nhưng có quá ít thông tin liên quan, phỏng chừng muốn điều tra phải tốn một khoảng thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không có được kết quả.
Diêm Vương đang bận, xe taxi còn chưa tới nhà, Tô Vân Thiều không có việc gì để làm, dành ngồi lướt vòng bạn bè.
Tần Giản thích khoe ba bữa cơm và bữa ăn khuya, ảnh chụp bữa khuya hôm nay còn chụp được cả bàn tay của Lôi Sơ Mạn nữa.
Lúc ở ngoài đảo hai người này đã lộ ra một chút dấu hiệu yêu đương rồi, nhưng hơn một tháng qua họ vẫn trong giai đoạn gian gian díu díu mập mờ, không chịu phá kén, cô cũng không biết họ nghĩ gì.
Tô Vân Thiều xem qua tướng mặt cho hai người bọn hô, sắp tới không có bông hoa đào nào quấy ray khả năng họ thành một cặp là rất cao nha.
Triệu Tình Họa đăng một tắm ảnh mặc lễ phục, than phiền cha mẹ sắp xếp bắt mình đi xem mắt:
[ Có phải không ga được đâu, không phải bọn họ quá nóng lòng rồi sao? Tôi vẫn là em bé mà, không muốn lấy chồng sinh con sớm đâu, ô ô ô... ]
Phía dưới là bình luận an ủi cô ay của nhóm người Lôi Sơ Mạn và Tô Y Y.
Với cách phàn nàn khốn khổ như vậy, Tô Vân Thiều không hiểu vì sao bọn họ lại để biểu tượng giơ chữ V lên.
Mẹ Tô khoe bữa trà chiều cầu kỳ và bộ móng tay đính đá tinh xảo, nhìn cuộc sống nhàn nhã hàng ngày của bà, cô biết bà ấy thực sự không biết dì Hồng sắp đến. T6 Van Thieu xem qua trang ca nhân của mẹ Tô trước đây, mỗi lần dì Hồng muốn tới nhà đều báo trước một tiếng, mẹ Tô cũng đều đăng trạng thái trên vòng bạn bè, đại loại là nói muốn ở bên bạn thân, hỏi mọi người có đề cử được chỗ vui chơi nào không.
Bà ấy không có nhiều bạn bè, lại thích đăng mấy bài như vậy lên vòng bạn bè, chỉ một lần lướt tin là cô đã thấy được bài đăng cách đây may hôm của bà.
Ba ngày trước, bà ấy đăng hình một hồ nước kèm dòng trạng thái chỉ có vài chữ Í Đi lặn thôi. ]
Tô Vân Thiều không để ý, thuận tay lướt đi, rất nhanh cô đã xem xong những bài đăng của mẹ mình trong vòng một tháng trở lại đây.
Cô vừa xem xong thì cũng về tới nhà.
Tô Vân Thiều vừa vào cửa, mẹ Tô đã đứng lên,"Vân Vân về rồi sao, có mệt không con?”
"Con không mệt đâu mẹ." Tô Vân Thiều nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách một lượt, phát hiện ra ba Tô và Tô Y Y đều không ở đây, chỉ có một mình mẹ Tô ngồi tiếp dì Hồng và con trai của bà ta.
"Chị đã về rồi sao?" Được hệ thống nhắc nhở, Tô Y Y lập tức chạy từ trên tầng hai xuống.
Hai chị em lễ phép chào một câu " Dì Hồng ạ", sau khi chào hỏi xong liền nắm tay nhau định đi lên tầng.
Thấy mẹ Tô mỉm cười nhìn hai cô con gái đi lên lầu, không có ý định nói chuyện, di Hồng bèn gọi Tô Vân Thiều lại "Vân Vân, mau tới gặp anh họ con một chút.”
"Anh họ?" Tô Vân Thiều ra vẻ không biết gì, quay đầu lại, nhìn đứa con trai giống con lai của dì Hồng, nghỉ ngờ mà nhìn mẹ Tô, Vị anh họ này là họ hàng thân thích bên nhà ba hay bên nhà mẹ vậy?"
Tô Y Y và hệ thống cười thầm, bà ta chỉ là bạn bè lúc nhỏ học chung cấp hai với mẹ Tô mà thôi, thế mà còn dám mặt dày, còn muốn để con trai mình làm anh chị họ của người ta, nằm mơ đi!
Sắc mặt của dì Hồng không được tốt lắm, bà ta tự dặn lòng là do Tô Vân Thiều mới vừa trở về nhà họ Tô chưa được bao lâu, lớn lên ở nông thôn, cho nên không được lịch sự lắm.
"Dì và mẹ con thân nhau còn hơn chị em ruột, đương nhiên con có thể gọi con trai dì một tiếng anh họ rồi."
"Hoá ra là con trai của dì Hồng à." Tô Vân Thiều giả vờ như chợt nhận ra, cô tỏ vẻ nghiêm túc chào hỏi người nọ,"Xin chào, em là Tô Vân Thiều."
Người nọ kéo khóe miệng lên, nở nụ cười có chút miễn cưỡng, "Chào em, anh là Trác Kinh Luân."
Khi độ cong trên khóe miệng anh ta hạ xuống, cả người anh ta toả ra khí chất u sầu, cộng với khuôn mặt giống y con lai kia, nom cũng ra dáng chàng hoàng tử nước ngoài buồn bã vì thương nhớ quê hương không thể trở về lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận