Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 481:

Chương 481:Chương 481:
Chương 481:
Khi nhớ đến việc bị đóng cửa từ chối trong đêm nay thì người mập lùn cười nham hiểm: "Lột sạch quân áo của hai người bọn chúng ra, chụp vài tắm hình bê bối về đây, càng khiêu gợi càng tốt!"
Đồng Hướng Dương làm người cả một đời, cộng thêm cả nửa đời quỷ này nữa cũng chưa từng có lúc nào im lặng như bây giờ.
Anh ta biết khi làm quỷ chắc chắn sẽ bị chỉ thị đi làm một số việc, tốt hay không tốt anh ta cũng nhận, tốt thì có thể tích cực làm một chút, không tốt thì để người ta đi, nhưng bây giờ bảo anh ta trộm tài sản của người khác, rồi lại làm giả tin tức yêu đương của ngôi sao để nói xấu người ta, thế này có phải hơi quá đáng rồi không?
"Cậu idol kia vẫn là trẻ vị thành niên đấy." Đồng Hướng Dương nhẹ nhàng nhắc nhở.
Người mập lùn nở nụ cười bỉ ổi và thâm độc: "Trẻ vị thành niên chẳng phải càng dễ bị người ta chửi bới hơn sao?"
Những năm gần đây thường xảy ra các sự kiện rắc rối liên quan tới những đứa nít ranh và cha mẹ của chúng nó, cộng thêm việc trẻ vị thành niên giết người dã man đã gây nên sự phản cảm và tức giận không nhỏ trong công chúng, bây giờ đã không còn là thời đại bởi vì bạn là trẻ vị thành niên mà dễ dàng nhận được sự tha thứ của người khác nữa rồi.
Ngọc Bạch Y không chỉ là trẻ vị thành niên mà cậu ấy còn là một ngôi sao có danh tiếng khá cao, có lượng người hâm mộ đông đảo, cậu ấy hẳn là phải làm tắm gương tốt cho người hâm mộ. Khi cậu ấy có chuyện xấu bị lộ ra ngoài, những người hâm mộ và danh tiếng của cậu ấy sẽ trở thành lưỡi đao sắc bén đâm ngược lại cậu ấy.
Nếu Ngọc Bạch Y là một nghệ sĩ không tốt, Đồng Hướng Dương cũng không ngại dùng một ít thủ đoạn để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng mà Ngọc Bạch Y lại rất có quy tắc, chính mắt Đồng Hướng Dương nhìn thấy cậu ấy ngủ trên ghế salon, vì thế trong lòng anh ta cũng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà, quỷ sai không thể chống lại mệnh lệnh của chủ nhân.
Đổng Hướng Dương được ra lệnh phải đi vào phòng của Tô Vân Thiều một lần nữa, nhìn thấy Tô Vân Thiều và Ngọc Bạch Y đang ngủ say, anh ta thở dài một tiếng.
"Sao hai người lại đắc tội với hai tên khốn kiếp kia vậy? Cũng tại tôi không tốt, để dời đi sự chú ý của bọn họ mà nói ra việc trong cái túi xách kia toàn là bảo bối... Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nếu dùng những thứ này có thể bảo vệ được tính mạng thì cũng tương đương với việc dùng tiền để giữ mạng mà." Đổng Hướng Dương bắt đầu thò tay vào chiếc túi xách nhỏ Tô Vân Thiều để ở trong phòng khách.
Đèn trong phòng không bật, khung cảnh tối đen như mực, anh ta lại không mở được túi, chỉ nghe thấy "đinh" một tiếng khi anh ta ném đá quý vào trong túi, hình như đá quý va phải một vật dụng nào đó bằng kim loại.
Trong túi của con gái có thể sẽ để son môi hoặc là mấy thứ kiểu như chìa khóa nhỉ?
Đổng Hướng Dương cũng chẳng để ý, lại lấy một ít đồ ở trong túi quần áo rải lên ghế salon, trên mặt thảm, tạo ra cảm giác đồ đạc bị cởi bỏ lung tung rồi rơi xuống đất. Anh ta phát hiện khoảng cách giữa các món đá quý cách nhau xa hơn bình thường, nên lại dùng tay làm loạn bọn nó lên.
Đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng yên ắng không chút ánh sáng, đột nhiên có một giọng nam vang lên: "Tôi nói này, sao anh phải tự làm cực mình như vậy chứ?"
Ngọc Bạch Y nằm trên ghế salon, xoay người đứng dậy, nhìn lướt qua Đồng Hướng Dương, thật tâm đặt câu hỏi: "Anh không làm quỷ tốt đi, sao lại giúp bọn họ làm chuyện xấu vậy?"
Đồng Hướng Dương xoay đầu nhìn tới nhìn lui, phát hiện trong phòng có mỗi một con quỷ là mình, mắt Ngọc Bạch Y đang nhìn, đồng thời cũng đang nói chuyện với anh ta, khiến anh ta không khỏi kinh hãi: "Cậu nhìn thấy tôi hả?"
Ngọc Bạch Y ngồi xếp bằng, lạnh nhạt nhìn anh ta: "Tôi mở mắt Âm Dương tạm thời đó."
Đồng Hướng Dương nghe thấy mắt Âm Dương lập tức cảm thấy không tốt lắm.
Anh ta nhìn lại, Tô Vân Thiều ngồi trên giường, một tay chống lên gối, lạnh lùng nhìn anh ta, giống như đang suy nghĩ xem muốn bắt đầu xé nát anh ta từ chỗ nào thì tốt.
"Xin tha mạng!" Đồng Hướng Dương lập tức sợ hãi, quỳ xuống, ôm lấy đầu, chẳng được máy phút đã bán đứng người mập lùn và người cao gây: "Tôi cũng không muốn làm chuyện như thế này đâu, nhưng nếu không nghe lời sẽ bị xử mát. Bọn họ nói tôi trộm cả túi đồ đi, tôi đã cố gắng nghĩ cách để giữ lại một ít cho hai người rồi, đã thế bọn họ còn muốn tôi chụp vài tấm hình "ướt át" của hai người, nhưng mà tôi không có làm theot"
Ngọc Bạch Y nghe câu trước còn cảm thấy bình thường, tiền tài khiến con người ta mo mắt, nhưng khi nghe tới câu sau, cậu ấy nắm chặt cái chăn, che kín người mình lại.
"Bọn họ là cầm thú sao? Tôi và Tô Vân Thiều còn chưa đủ tuổi trưởng thành luôn đấy!"
Mau chốt chính là: Sau lưng Tô Van Thiều có một Diêm Vương mà không ai dám đắc tội, hai tên ngu xuan kia thấy tuổi thọ bọn họ dài quá rồi muốn nhanh nhanh xuống dưới kia điểm danh sao? Có muốn vậy cũng đừng liên lụy tới cậu ấy chứ!
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đồng Hướng Dương tức giận đấm xuống đất: "Tôi không biết Đại sư cũng chưa trưởng thành, nhưng tôi có khuyên cậu là trẻ vị thành niên rồi, bọn họ nói trẻ vị thành niên càng dễ bị chửi bới, quyết tâm muốn dạy bảo cậu mới được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận