Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 556:

Chương 556:Chương 556:
Chương 556:
Căn cứ vào những thông tin có được trước mắt, đây là sự thật, còn trong tương lai liệu có gì thay đổi hay không, Tô Vân Thiều cũng không dám chắc.
"Em phải xem xét đã."
Tần Sóc: "Gọi qua video cho bọn họ hay là tự em qua đó?”
"Gọi video nhóm đi." Ba vị tác giả này ở ba thành phố khác nhau, lại còn cách nhau rất xa, nếu phải đến gặp từng vị tác giả một, vậy thì kế hoạch tới thôn Vân cùng Phan Tây Tây và Phan Bối Bối của Tô Vân Thiều sẽ phải tạm gác lại.
Tần Sóc đã liên hệ với cảnh sát ở khu vực mà ba vị tác giả sinh sống, sau khi cảnh sát các khu vực ấy báo lại giúp anh, ba tác giả đó rất vui mừng, họ cũng muốn biết rốt cuộc của Cô Tiên Óc, đầu bếp và roi nhỏ là thứ gì.
Tần Sóc kéo bọn họ vào một nhóm chat rồi gọi video.
"Truec tiên tôi xin giới thiệu với mọi người trước, người bên cạnh tôi là Tô đại sư, chính là vị cao thủ trong Huyền môn có thể vẽ được bùa bày được trận pháp, căn cứ vào những chuyện trước mắt mọi người gặp phải, đại sư đoán rằng mọi người rất có thể đã gặp phải ma quỷ rồi."
Ba vị tác giả cũng đã đoán ra được một chút, nên rất nhanh đã tiếp nhận được sự thật này. Tô Van Thiều: "Chúng ta cứ bắt đầu từng người một, đầu tiên sẽ từ Tôi Ăn Chanh trước, anh cầm di động lên quay khắp nhà đi, để tôi xem trong nhà anh có âm khí không, hiện tại quỷ hồn hay thúc dục anh có ở trong..."
Chữ "Nhà" cuối cùng còn chưa kịp nói xong, cô đã im bặt, bởi vì sau lưng ba vị tác giả kia đã hiện lên ba gương mặt giống nhau như đúc.
Đó là một gương mặt của một bé trai tầm bảy, tám tuổi, bên chỗ Tôi Ăn Chanh thì đang cầm di động chơi game, bên phía Tình Không thì bưng một chậu củ cải ngâm giấm đường, còn bên Tôi Là Bồ Câu Tinh thì dẫn theo một con bồ câu, ba con quỷ nhỏ đều hướng ánh mắt tò mò về phía Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều trầm mặc hai giây, hỏi: "Mấy đứa là anh em sinh ba à?
Ba vị tác giả đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy trên không trung có di động, củ cải ngâm giắm đường và bồ câu đang bay lơ lửng thì đều hiểu ra, đại sư đang nói chuyện với Nàng Tiên Óc, đầu bếp và roi nhỏ nhà mình.
Ha ha ha, cuối cùng cũng nhìn thấy được bộ mặt thật của nhau rồi nhé?
Ba con quỷ: "Không phải nha, chúng tôi là cùng một người, à không, là cùng một con quỷ."
Tô Vân Thiều nhếch mày: "Một con quỷ thì làm cách nào để có thể cùng xuất hiện tại ba nơi cách xa nhau như thế?"
Cậu nhóc nọ kiêu ngạo hất cằm lên, hai tay chắp trước ngực, làm ra động tác rất quái lạ: "Tôi có khả năng phân thân! ! Thuật pháp Ninja này của tôi có lợi hại không?"
Tô Vân Thiều: "..."
"Có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu lại muốn ở trong nhà của ba người bọn họ?”
Tôi Ăn Chanh: "Từ từ, chỉ có một con quỷ thôi sao? Có phải là Cô Tiên Óc xinh đẹp dịu dàng không?"
Tình Không: "Là một anh chồng ham nấu nướng sao?" Tôi Là Bồ Câu Tinh: "Tôi cảm thấy hẳn là một em gái xinh đẹp nóng bỏng!”
Tô Vân Thiều tiếc nuối mà nói cho bọn họ biết: "Không, là một tên nhóc bảy, tám tuổi."
Khoảnh khắc ấy, ông vua mắt tích, nhà văn đào hó, thái giám bỏ truyện cũng suyt chút nữa khóc thành tiếng, sao con quỷ kia lại né hết cả ba sự dễ thương mà bọn họ nghĩ ra thế? Mẹ nó, quá tủi thân rồi, hu hu hul
T6 Van Thieu co the doan ra được ba vị tác giả kia đang nghĩ cái gì.
Sự xuất hiện của con quỷ này ban đầu quả thực có chút đáng sợ và đột ngột, nhưng sau khi ở chung với nhau, họ mới hiểu rằng con quỷ này thực chất chỉ đến thúc dục mình viết truyện mà thôi.
Thậm chí, để họ không phải lo lắng và giúp họ viết tốt hơn, con quỷ này đã hoàn toàn đảm nhận tất cả việc nhà và việc lặt vặt trong nhà, cho họ một cuộc sống hạnh phúc, được cơm bưng nước rót tận miệng trong một thời gian dài.
Đối với những tác giả vốn dĩ có não lớn như bọn họ mà nói, ma quỷ như vậy căn bản không đáng sợ, có lẽ bọn họ còn thầm cảm thấy nó có chút đáng yêu, là "món ăn” mà họ yêu thích.
Kết quả... Khoảnh khắc khi biết được sự thật kia, nước mắt của họ đã rơi xuống. Đó chỉ là một đứa nhóc mới bảy, tám tuổi còn chưa thành niên.
"Món ăn" cái rằm! Muốn ngồi tù sao?
Tô Vân Thiều tiếp tục câu hỏi bị gián đoạn lúc trước: “Tại sao cậu lại đến nhà của ba người họ?"
Cậu nhóc lại coi đó là điều đương nhiên: “Tôi được tạo ra từ oán niệm với các tác giả chuyên biến mắt và bỏ truyện giữa chừng, đương nhiên là tôi muốn giúp bọn họ sửa lại tính xấu bỏ dở truyện và lười biếng rồi."
Tần Sóc dùng bùa mở mắt Âm Dương rồi ngồi một bên lắng nghe, nghe thấy tên nhóc đó nói như vậy thì kinh ngạc hỏi: "Cậu không phải quỷ sao?” Nếu anh ta nhớ không lầm, chẳng phải mắt Âm Dương chỉ có thể nhìn thấy quỷ thôi sao? Từ khi nào nó có thể nhìn thấy được cả oán niệm vậy?
Tô Vân Thiều lắc đầu: "Nó chính là quỷ."
Cậu nhóc cũng nói: "Tôi là quỷ, chỉ là tôi quá yếu thôi, nhưng bởi vì oán niệm của về các tác giả hay mắt tích và bỏ truyện giữa chừng nên tôi mới mạnh lên.”
Tô Vân Thiều: "..."
Tần Sóc: "..."
Sự oán hận của độc giả đối với các tác giả hay mắt tích và bỏ dở truyện giữa chừng có phải quá lớn rồi không? Vậy mà có thể tạo ra được hẳn một con quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận