Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 559:

Chương 559:Chương 559:
Chuong 559:
Tôi Ăn Chanh: "Đại sư, tình hình của Ân Tử Chân có được tính là bình thường không?”
"Bình thường, cũng không bình thường." Tô Vân Thiều giải thích,"Thông thường, nguồn sức mạnh chính của quỷ là âm khí, còn những quỷ hồn hấp thụ phải oán hận có xu hướng sẽ biến thành ác quỷ, bởi vì bản thân nó đang mang theo oán, ghét và hận, sẽ dễ dàng kích động tới cảm xúc của người và quỷ, khiến họ làm ra những việc không hay. Ân Tử Chân có thể hấp thu được oán khí, còn không bị hóa thành lệ quỷ, đây là một cơ duyên rất tốt."
Nghe cô nói như vậy thì đây có vẻ chính là chuyện tốt, cho dù An Tử Chân không hiểu gặp được cơ duyên rất tốt thì sẽ tốt đến mức nào, nhưng cứ tốt là được, cậu nhóc cũng không có tham lam.
Tình Không: "Đại sư vừa mới nói mình có quỷ sai, chính là quỷ sai theo nghĩa kia sao?"
Tô Vân Thiều mới vừa gật đầu, liền nghe thấy ba vị tác giả trước đây chưa từng gặp nhau đồng loạt lên tiếng: "Vậy đại sư có thể nhận Ấn Tử Chân làm quỷ sai không?"
Tô Vân Thiều: "..."
Nhân gian có luật cắm thuê lao động trẻ em, tuy rằng âm phủ không có luật đó, nhưng thâm tâm cô không thể vượt qua được cửa ải thuê lao động trẻ em này được. Trong nhà cô có nhiều bé yêu quái như vậy, trừ khi thật sự không còn có cách nào khác, còn lại cô rất ít khi gọi bọn họ đi làm việc. Có thì cũng chỉ gọi một mình Đào Yêu mà thôi, bởi vì cậu ta có năng lực đặc biệt là tạo ra ảo ảnh và dễ sử dụng nên thỉnh thoảng sẽ được cô trưng dụng, nhưng dù gì trước khi bị thu nhỏ do chịu lôi kiếp, cậu ta cũng từng là một con yêu quái trưởng thành, cho nên khi cô giao việc cho cậu ta thì không có cảm giác gì.
Tô thiên sư uyễn chuyển từ chối: "Có làm quỷ sai hay không, làm quỷ sai của ai, những chuyện thế này đều phải dựa trên cơ sở cả hai bên đều tình nguyện, không thể tùy tiện quyết định như thế được." Cô vừa dứt lời, Ân Tử Chân đã giơ tay lên: "Đại sư, tôi bằng lòng!”
Ba vị tác giả mừng như tray hội: "Đại sư, cậu nhóc bằng lòng rồi!"
Tô thiên sư: ".." Nhưng mấy người chưa từng hỏi xem tôi có thấy bằng lòng hay không mài
Nhớ tới người thân của mình đều có quỷ sai bảo vệ, các bạn nhỏ khác cũng rất hâm mộ Ngọc Bạch Y có được quỷ sai, nên cô cũng không vội vàng cự tuyệt ngay.
"Như vậy đi, tôi cho cậu một địa chỉ, nếu cậu có thể tự tới thì cứ tới, nếu không thì bảo ba người bọn họ gửi chuyển phát nhanh đến chỗ tôi, còn cậu bám vào kiện hàng chuyển phát mà tới, có được không?"
Ân Tử Chân: "Được chứ, vốn dĩ là tôi bám theo đường dây mạng mà tìm được bọn họ mà."
Ba vị tác giả:!II
Mẹ khiếp, thật sự có độc giả bò qua cáp mạng tới thúc giục bọn họ cập nhật chương mới!
Tô Vân Thiều hơi giật mình, chẳng lẽ khả năng đặc biệt của Ân Tử Chân không chỉ dừng ở việc phân thân thôi sao?
"Bây giờ cậu có thể tới chỗ tôi luôn được không?”
"Nếu như thành phố của chị có tác giả lười biếng không chịu cập nhật tác phẩm, thì chỉ cần có lối tôi sẽ tự tới." Ân Tử Chân nhắm mắt lại để kiểm tra thử,"Chị, bên chị có rất nhiều tác giả lười biếng nha, em sẽ lập tức qua đó tìm chị ngay!”
Nói đến đây, ai cũng có thể nghe được sự háo hức trong giọng nói của cậu nhóc - chắc là nó đang nghĩ nên hù hoạ những vị tác giả lười biếng kia như thế nào?
Ba vị tác giả đồng cảm với những chú bồ câu lười biếng bên đó vài giây, sau đó trong lòng họ lại mừng như điên: Ngao ngao ngao, cuối cùng chúng tôi cũng được giải phóng rồi!
"Tạm thời không cần." Tô Vân Thiều vội ngăn cậu nhóc lại, Bây giờ tôi đang ở cục cảnh sát, chính khí trên người các vị cảnh sát sẽ không tốt cho cậu, nếu cậu muốn tới đây thì có thể làm quen với tình hình giao thông một chút trước đã, rồi cứ tới thẳng nhà tôi."
Ân Tử Chân: "Được."
Sau khi có được địa chỉ nhà họ Tô, ba cậu nhóc Ân Tử Chân cùng biến mắt, ba vị tác giả ngồi cách màn hình vỗ tay chúc mừng nhau, họ còn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tôi Ăn Chanh: "Ha ha ha ha, rốt cuộc tôi cũng không cần gõ chữ nữa rồi!"
Tình Không: "Cuối cùng tôi cũng có thể ra ngoài dạo phố với hội chị em rồi! Gần đây tôi luôn mang cơm hộp đến công ty, nếu không đi cùng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi là tôi lén bao nuôi tình nhân.” Tôi Là Bồ Câu Tinh: "Bồ câu sống lại rồi ha ha ha!"
Nhưng họ còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, Ân Tử Chân vừa biến mắt bỗng nhiên lại xuất hiện, nụ cười của ba vị tác giả vừa mới cất lên, tiếng cười còn quanh quản trong phòng bỗng dừng cả lại.
Ân Tử Chân hát khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên, nói ra một câu khiến ba vị tác giả suy sụp ngay lập tức: "Đừng có nghĩ lười biếng nha, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trở về. Lịch sử đen của ba người quá nhiều, chờ đến khi năng lực phân thân của tôi mạnh lên, nhất định tôi sẽ phái phân thân trở về trông coi các người mỗi ngày, hừ."
Nói xong lời tàn nhẫn, Ân Tử Chân quay đầu đi vào đường cáp mạng, bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc biến mất, đồng thời còn mang theo tiếng cười vui của ba vị tác giả.
Tôi Ăn Chanh: "Thật."
Tình Không: “Tàn.”
Tôi Là Bồ Câu Tỉnh: "Nhẫn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận