Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 600:

Chương 600:Chương 600:
Chương 600:
Hình ảnh điên cuồng tràn vào đầu cô như sóng thuỷ triều, có quá nhiều ký ức tiến vào đầu cô cùng một lúc khiến Tô Vân Thiều phải ôm đầu, nhưng cô vẫn có ấn một tay lên miếng vảy rắn vào lòng bàn tay của Bạch Xà nương nương.
Những hình ảnh này được nhìn từ góc nhìn của người thứ ba, hầu hết cũng giống với những gì bà lão đã kể cho cô, ngoại trừ điều này, Tô Vân Thiều cũng đã biết được ai là chủ nhân của miếng vảy bạc này.
Người ay tên là Ngân Sương, là chị gái của Bạch Sương.
Sau khi Bạch Sương hóa thành hình người được Vân Van Hiên đưa về nhà mình, Ngân Sương đã chạy tới khuyên bảo em gái: "Người và yêu không cùng đường, em không thể đến gần con người được!”
Bạch Sương cười nói: “Chị yên tâm đi, em chỉ cảm thấy anh ta thú vị nên ở lại nhà anh ta vài ngày, em rất nhanh sẽ trở về thôi!"
Ngân Sương đã nghe quá nhiều câu chuyện về tình yêu giữa con người và yêu quái mà chẳng chuyện nào có kết cục tốt cả, nó thực sự không muốn em gái mình sẽ trở thành một trong số các nhân vật ấy, nhưng nó không thể thuyết phục nổi em gái, chỉ đành rời đi trong sự lo lắng.
Từ đó về sau, nó luôn trốn gần nhà của Vân Văn Hiên và quan sát bọn họ.
Ngân Sương nhìn thấy em gái và Vân Văn Hiên nói nói cười cười, dần dần họ cũng yêu nhau, mỗi một lần nó tới khuyên bảo đều không có được kết quả gì, ngược lại, còn khiến cho em gái của nó thấy phản cảm.
Rốt cuộc có một lần Bạch Sương hét lên với nó: "Chị, em không cần chị lo cho em, được chưa? Em đã lớn như vậy, đã có thể tự mình đưa ra quyết định riêng, em thích Văn Hiên... Em muốn ở cùng với anh ta, chị đừng ngăn căn chúng em, có được không?”
Trong khoảnh khắc ấy, Ngân Sương đã dự đoán được mối tình này sẽ kết thúc trong bi kịch.
Ran trắng nhỏ mới biết yêu, trong lòng trong mắt đều chỉ có chàng trai kia, nhưng trong mắt của chàng trai kia thì nó chỉ là một cô gái thú vị mà thôi, không có nó cũng không sao.
Ngân Sương đã theo dõi Vân Văn Hiên, nó nhìn thấy gã trêu đùa với Vân Hinh, cũng gặp qua Vân Hinh độc ác.
Nó biết em gái mình nhất định sẽ bị hại, nhưng cho dù nó có cố gắng khuyên bảo như thế nào cũng không được, mà chỉ khiến em gái càng thêm phản cảm, khiến em gái cho rằng nó có thành kiến với Vân Văn Hiên và không muốn để ý tới nó nữa.
Ngân Sương không còn cách nào khác, đành phải rời đi.
Nó không muốn lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng của em gái, cũng không đành lòng nhìn em gái đau khổ vì tình.
Chính vì nguyên nhân ấy, khi Bạch Sương cùng Vân Văn Hiên kết hôn, không có một người thân nào từ nhà gái đến cả, người trong thôn đều cho rằng Bạch Sương là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, không hề hay biết rằng nó còn có một người chị gái.
Anh chị em loài người có cùng huyết thống sẽ có cùng họ khác tên, nhưng mà chị em bọn nó lại cùng tên khác họ, Bạch Sương không thể giải thích được nguyên do trong đó, nó chỉ đành chọn cách giấu đi chuyện mình có một người chị gái.
Mà Ngân Sương sau khi rời khỏi thôn Vân đã di ra ngoài du lịch, trong lúc ấy nó quen được một chàng trai cùng tộc rắn với mình, họ sinh ra một quả trứng rắn màu bạc, mỗi ngày họ đều chờ mong quả trứng rắn ấy sẽ nở ra một con rắn nhỏ trông như thế nào.
Một ngày kia, nó nhận được một lá thư từ Bạch Sương do một con chim yêu đưa tới.
Trong thư nói, Bạch Sương đã sinh ra hai quả trứng, đây phải là một chuyện vui, nhưng không hiểu sao trong lòng nó lại luôn thấy bất an.
Cuối thư, Bạch Sương hỏi: Chị, chị cảm thấy Văn Hiên có chấp nhận được thân phận rắn yêu của em không?
Lúc ấy, Ngân Sương mới biết được em gái của nó không phải lúc nào cũng ngốc nghếch, kỳ thật, trong lòng Bạch Sương hiểu rõ, Vân Văn Hiên rất có thể sẽ không chấp nhận thân phận rắn yêu của nó, cho nên nó mới lựa chọn giấu giềm như vậy.
Tận cho đến ngày sinh, sức cùng lực kiệt, nên nó mới không thể giấu nổi nữa.
Ngân Sương lo lắng em gái mình sẽ xảy ra chuyện, nên nó đã giao lại quả trứng rắn còn chưa nở cho chồng, còn mình thì chạy về thôn Vân.
Khi nó chạy đến nơi, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn hồn phách của Bạch Sương tan biến, nghe thấy Bạch Sương lấy sinh mạng và hồn phách để nguyễn rủa toàn bộ thôn Vân, tiếng nói ấy cứ vang vọng mãi trong không gian, rất lâu vẫn không tiêu tan.
Ngân Sương chết lặng.
Nó không ngờ rằng lần chia tay đó của hai chị em lại trở thành vĩnh biệt.
Vân thôn đáng chết!
Tên đạo sĩ đáng chết!
Ngân Sương nỗi giận, nó phong tỏa toàn bộ thôn Vân, không cho phép bất cứ kẻ nào lọt ra ngoài, sau đó nó đuổi theo tên đạo sĩ đang bỏ chạy.
Đạo sĩ có thể ép Bạch Sương đến nước này, Ngân Sương không chắc mình có thể giết được tên đạo sĩ đó không, nó đành trốn vào một góc âm thầm quan sát ông ta, lặng lẽ lên kế hoạch, cần thận che giấu hơi thở và tung tích của mình.
Cuối cùng cũng có một ngày, Ngân Sương giết được tên đạo sĩ kia.
Nó bắt chước lại cách tên đạo sĩ đã hành hạ Bạch Sương đến chết, đầu tiên nó moi đan điền của ông ta, sau đó mới lấy máu, móc mắt, cắt lưỡi, lột da, rút gân, huỷ tuỷ, làm xong hết thảy những thứ này, nó mới nghiền nát mạch máu của tên đạo sĩ chỉ còn thoi thóp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận