Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 351:

Chương 351:Chương 351:
Chương 351:
Nam quỷ đeo kính: "Vậy cô chia sẻ một chút kinh nghiệm cho công đức đi, để tôi thử xem."
Nam quỷ đầu đỉnh: "Tôi cũng thử."
Nữ quỷ: "Cả tôi nữa!"
Đây là điều cuối cùng mà ba người họ có thể làm cho Tô Vân Thiều trước khi rời khỏi nhà họ Tô, bất kể họ có công đức hay không, cũng phải thử một lần.
Sau khi tan học, Tô Vân Thiều bắt taxi tới nhà của Trịnh Sơ Nhu.
Tư Đồ Viễn không phải người ở đây, cũng không mua nhà ở đây, chung cư mà hai vợ chồng họ đang ở bây giờ chính là do cha mẹ Trịnh Sơ Nhu mua cho con gái, có hai phòng ngủ và một phòng khách, không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho một người và một cặp vợ chồng sinh sống.
Điều kiện an ninh ở đây cũng không tốt, mặc dù ở các lối ra vào khu dân cư đều có bảo vệ nhưng khi gặp những người không có thẻ dân cư, bảo vệ sẽ quẹt thẻ để người đó vào, và chiếc thẻ dân cư kia đã trở thành một món đồ trang trí vô hình.
Tô Vân Thiều không cần đăng ký vẫn có thể vào tiểu khu, cánh cửa ở sảnh lớn dưới tầng chung cư của Trịnh Sơ Nhu mở toang, cô không cần quẹt thẻ vẫn có thể đi lên, đây chính là một tai họa ngam.
Cô tìm số nhà tương ứng, nhắn chuông cửa, chuông còn chưa kịp vang đến tiếng thứ hai, cô đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền ra từ bên trong.
Trịnh Sơ Nhu mở cửa phòng ra, trên gương mặt lộ rõ vẻ tươi cười: "Chị gái nhỏ đại sư tới rồi, mau tiến vào đi!"
Tô Vân Thiều thay dép lê, vừa bước vào phòng khách lập tức nhìn thấy Tư Đồ Viễn mặc tạp de đang bưng đĩa.
Tư Đồ Viễn đặt một đĩa sườn heo rắc muối tiêu xuống, sườn chất thành đống cao gần như đầy ắp.
"Sườn heo vừa xào xong còn nóng hỏi, đại sự nếm thử đi?"
"Cảm ơn, em ăn rồi." Tô Vân Thiều cố ý ăn tối ở bên ngoài xong mới tới đây, không ngờ tới nơi vẫn đụng phải thời gian ăn tối của nhà họ.
"Chị gái nhỏ đại sư nếm thử một miếng đi, cha mẹ chồng tôi tự nuôi heo, lũ heo này không phải ăn thức ăn chăn nuôi để lớn lên đâu, mà nuôi thả rông trên núi như gà vậy, hôm nay dì giúp việc còn hằm canh gà cho tôi đấy." Trong khi nói, Trịnh Sơ Nhu đã mang thêm một bộ bát đũa từ trong phòng bếp ra cho Tô Vân Thiều.
Không thể chối từ sự nhiệt tình của người ta, Tô Vân Thiều đành ngồi xuống.
Chỉ đến khi họ ngồi vào bàn, cô mới phát hiện ra Trịnh Sơ Nhu không có ăn cơm, mà chỉ gặm xương sườn, thi thoảng sẽ uống hai ngụm canh gà, người thực sự ăn cơm chính là Tư Đồ Viễn.
Tô Vân Thiều ăn xong một miếng xương sườn lớn, buông chiếc đũa xuống, uống một ngụm canh gà.
Cô mới uống canh xong, Trịnh Sơ Nhu lại tươi cười gắp thêm một miếng xương sườn to hơn vào trong bát của cô,"Lớp mười hai rất vất vả, ăn thêm một miếng để tắm bổ nha."
Tô Vân Thiều: "..."
Cô xấu hồ khi nói ra mình là một học sinh kém, mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng riêng ăn ăn uống uống với các bạn nhỏ của mình mà thôi, chẳng có chút lo lắng của một học sinh lớp mười hai sắp thi đại học cả.
Gặp chuyện xấu hổ, cứ ăn đi đã.
Từ lần đầu gặp nhau, Trịnh Sơ Nhu đã giống hệt một con gà mẹ dang rộng đôi cánh bảo vệ chú gà nhỏ, cả người cô ấy xù gai nhọn lên, thấy ai cũng xem người đó như kẻ xấu muốn làm hại người đàn ông của mình.
Sau khi quen biết Tô Vân Thiều, cô ấy rất tự nhiên mà đem cô vào phạm vi cần chăm sóc và bảo vệ của mình.
Trên bàn cơm, Trịnh Sơ Nhu cũng không buồn để ý đến người chồng chính thức của mình là Tư Đồ Viễn, mà vẫn luôn nói chuyện phiếm với Tô Van Thieu, hỏi cô có ăn được rau mùi không, canh gà có hương vị thế nào, có thích món cá hầm cải chua hay không, cô ấy còn khuyên cô nên ăn nhiều một chút để mập lên.
Thái độ y hệt người mẹ già tốt bụng này không kém mẹ Tô là bao, làm cho Tô Vân Thiều rất mắt tự nhiên.
Tư Đồ Viễn nhân cơ hội ăn luôn hai chén cơm, ăn hết phần sườn heo với muối tiêu, rau xào nắm và canh gà còn lại.
Ăn xong rồi anh ta cũng rất tự giác mà thu dọn chén đũa và bàn ăn, không kêu ca một tiếng mà đi thẳng vào phòng bếp.
Trịnh Sơ Nhu lôi kéo Tô Vân Thiều đi ra ngồi trên sô pha, mặt mày rạng rỡ mà nói: "Anh ấy nha, sau khi nghe được tác dụng của tắm thẻ gỗ kia, nhất quyết phải xin nghỉ gấp để về nhà. Khoảng thời gian đi đi về về đó mà ngủ thêm một lát trong khách sạn thì có phải tốt hơn không."
Tô Vân Thiều có thể nghe ra được sự chân thành trong lời nói của Trịnh Sơ Nhu, chứ không phải cố ý khoe khoang.
Tư Đồ Viễn lo lắng cho vợ và con nhỏ mà ném sự nghiệp qua một bên, Trịnh Sơ Nhu quan tâm cho chồng, đem chính mình và con đặt ở vị trí thứ hai, hai vợ chồng đều đang nỗ lực suy nghĩ và giảm bớt gánh nặng cho đối phương.
Tương lai sẽ thế nào, không ai nói trước được, nếu cách sống hòa thuận này có thể kéo dài tới hàng chục năm, vậy hẳn là họ sẽ rất hạnh phúc.
Từ tận đáy lòng, Tô Vân Thiều gửi lời chúc phúc chân thành nhất tới họ.
Trịnh Sơ Nhu dẫn Tô Vân Thiều đi ra ban công, tấm thẻ gỗ đen thui kia đang bị ném ở một góc ban công.
"Hôm đó, chú thím của A Viễn bỗng nhiên tới nhà, họ tới cầu xin anh ấy nghĩ cách cứu Tư Đồ Vọng, chúng tôi có thể có cách nào được chứ? Nhất định phải từ chối rồi... Chú thím anh ấy quỳ xuống cầu xin, khóc lóc rất thảm thiết, A Viễn khom lưng định đỡ họ, nhưng tôi nhìn thấy đồ vật trong túi họ, nên vội vàng túm người lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận