Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 140:

Chương 140:Chương 140:
Chương 140:
"Sau khi Thai Quang trở về là cô ấy có thể tỉnh lại?"
"Nếu chỉ là như vậy thì em cũng không cần phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Sau khi văng hồn thì cần phải áp hồn, bởi vì Thai Quang đã ra ngoài quá lâu, có khả năng sẽ lại chạy ra tiếp."
Tô Vân Thiều nói: "Em sẽ thử dùng nguyên khí tâm bổ thân thể và khí quan cho luật sư Hồ, còn cụ thể lúc nào có thể tỉnh được thì phải xem tình hình khôi phục của chính cô ấy nữa."
Nghe có vẻ rất phiền phức, quả thật là không thể nào làm phép thông qua lớp kính cách ly của phòng chăm sóc đặc biệt được. Tần Sóc nói: "Để anh thương lượng với bên bệnh viện, còn người nhà của luật sư Hồ thì anh có thể cho cảnh sát đến lấy lời khai, tạm thời điều bọn họ đi, em cần thời gian bao lâu?"
"Nửa tiếng."
"Được!" Tần Sóc cúp điện thoại xong lập tức tiến hành sắp xếp, đợi đến khi ba người bọn họ vừa đến bệnh viện thì đã có người đưa Tô Vân Thiều đi khử trùng, thay quần áo rồi đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Bộc Tử Duyệt và Tô Y Y trông coi ở cửa ra vào của tầng lầu này, hệ thống canh gác từ trên xuống dưới, Nguyễn Mai sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên canh giữ ở bên ngoài phòng chăm sóc dac biet,trong long nghi du co chuyện gì cũng phải tranh thủ nửa tiếng đồng hồ cho Tô Vân Thiều.
Thời gian cấp bách, Tô Vân Thieu thả Thai Quang của Hồ Bình Bình ở trong lá bùa ra, dẫn dắt Thai Quang trở lại thân thể.
Thai Quang rời khỏi cơ thể người, phiêu dạt ở bên ngoài hơn cả một tuần nên bây giờ có chút lạ am với thân thể của Hồ Bình Bình, đã thế còn không muốn nhập vào lại nên bắt đầu chống cự.
Thân thể của Hồ Bình Bình rất suy yếu, Tô Vân Thiều không thể cưỡng ép áp hồn, chỉ có thể bỏ thời gian ra trấn an nó, sau đó dùng nguyên khí làm mực và ngón tay làm bút, nhanh chóng vẽ lên trán Hồ Bình Bình một ký hiệu của bùa an hồn.
Trong nháy mắt bùa an hồn thành hình, Thai Quang không còn lộn xộn nữa, ngay giây sau, con ngươi của Hồ Bình Bình khẽ động đậy.
Tô Vân Thiều thoáng kinh ngạc, quả nhiên là người có công đức, trời cao rũ lòng thương xót, Thai Quang vừa trở về thì đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô bắt đầu hội tụ nguyên khí, tiếp tục bước tắm bổ ké tiếp.
Ở bên kia, trong lòng ba Hồ tràn day nghi ngờ.
Sau khi con gái gặp chuyện, cảnh sát của đội hình sự đã đến rất nhiều lần, điều nên hỏi thì cũng đã hỏi hết rồi, tại sao hôm nay tự dưng lại đến hỏi nữa?
Đã thế lại còn gọi cả ông và vợ đến, không cho một ai ở lại trông chừng con gái luôn?
Đừng nói là bọn họ điều ông với vợ đi rồi làm gì với con gái ông ấy đấy nhé?
Nghĩ tới đây, hô hấp của ba Hồ đột nhiên xiết lại, vội vàng ôm bụng, trên mặt bày ra vẻ đau đớn: "Tôi đau bụng quá, muốn vào nhà vệ sinh.”
Một cảnh sát đỡ ba Hồ đi đến phòng vệ sinh rồi đứng chờ như đang trông chừng tội phạm, thế này hơi kỳ nên anh ta chỉ đành đi ra ngoài cửa nhà vệ sinh để chờ.
Ba Hồ lấy lý do nhà vệ sinh hết giấy, nhờ anh cảnh sát đó đi lấy giấy hộ, đợi sau khi anh ta đi khuất, ông ấy lập tức chạy như bay khỏi nhà vệ sinh.
Hệ thống là "người" đầu tiên phát hiện ra ba Hồ đang chuẩn bị đi lên, hoảng sợ thông báo: "Ký chủ, bác trai Hồ quay lại rồi, ông ay đang leo cầu thang nhanh như gió luôn kìal”
Tô YY: HI
Tô Y Y tức tốc chạy về phòng bệnh nhìn tình hình, thấy Tô Vân Thiều đang bận rộn, cô vội vàng đi tìm Bộc Tử Duyệt: "Chị Tử Duyệt, ba của luật sư Hồ leo thêm mấy tầng lầu nữa là lên tới đây rồi, chúng ta phải làm sao đây?"
Bộc Tử Duyệt kinh hãi: "Nhanh như vậy à?” Cô ấy thằm mắng một câu "Tần Sóc thật vô dụng”, hoạt động não suy nghĩ cực nhanh.
Cách đây không lâu, ba người họ mới vừa đến thăm Hồ Bình Bình, bây giờ Tô Vân Thiều đang đứng bên cạnh giường bệnh của Hồ Bình Bình trong phòng chăm sóc đặc biệt, nên dùng lý do gì tương đối đáng tin để lừa ba Hồ đây?
"Nói thật được không?" Bộc Tử Duyệt đầu hàng.
Tô Y Y cứng đờ: "Chị cảm thấy hai người chúng ta cùng nói thì xác suất thuyết phục được chú ấy có thể lên tới 10% không?"
Bộc Tử Duyệt: "..." Con số thật hen mon. Ba của luật sư Hồ là giáo sư Vật lý đã về hưu, làm sao hai người họ có thể thuyết phục ông ấy với kiến thức về Huyền môn nửa vời của mình đây?
Bách Tinh Thần đã tận mắt thấy quỷ, từng gặp không biết bao nhiêu là yêu ma quỷ quái mà vẫn còn kiên định bản thân là tín đồ của chủ nghĩa duy vật, luôn muốn dùng góc độ khoa học để giải thích chứng minh mọi việc, vậy thì giáo sư dạy Vật lý mấy chục năm thì càng không phải nói rồi.
Nếu như trong thời gian ngắn mà cách nói thật này được thông qua thì Tô Vân Thiều cũng đã không để cho Tần Sóc đi làm công tác tư tưởng cho ba mẹ Hồ, mà Tần Sóc cũng sẽ không lấy lý do tra hỏi vụ án để giữ hai ông bà ở bên dưới rồi.
Nguyễn Mai chạy như bay xuống tìm ba Hồ, bắt gặp ông ấy đang ở cầu thang vì không đuổi kịp thang máy nên lựa chọn leo thang bộ. Ba Hồ chú trọng rèn luyện cho nên sức khỏe rất tốt, một mạch leo lên may tang lầu mà cũng không thở gắp.
"Chú Hồ, giáo sư Hồ..." Nguyễn Mai lớn tiếng gọi ở bên tai ba Hồ, cô ấy tự giác nâng đề-xi-ben lên mức lớn nhất, tiếc rằng ba Hồ lại không có phản ứng gì.
Ba Hồ đã lớn tuổi rồi, hai ngày nay lại mưa, không có ánh mặt trời, nhập vào ba Hồ để giữ ông ấy ở lại đây là hạ sách.
Không còn cách nào nữa, Nguyễn Mai cũng không muốn làm như vậy, cô ấy liều mạng hét lên, hét đến mức tạo thành một tiếng thét chói tai.
Ba Hà: 222
Bước chân đang leo cầu thang của ba Hồ đã dừng lại một chút, ghé vào bên tay vịn cầu thang, nhìn ngó xung quanh cả buổi trời cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh, ông ấy lắc đầu một cái rồi tiếp tục đi lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận