Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 581:

Chương 581:Chương 581:
Chương 581:
"Đừng nói khó nghe như vậy, có ai sống trong cái thôn này mà không biết trưởng thôn vốn chẳng hề thích vợ của mình chứ? Trường thôn thích nhất là chạy đi làm phù thuỷ với bác sĩ." Đại Dũng không hề để ý,"Nếu trưởng thôn thực sự để ý tới vợ của mình, ông ta đã sớm chặt mười mấy cái sừng trên đầu mình xuống rồi."
Thim Đại Hoa, Bình Sinh và thím Liên Kiều cùng quát lên: “Đại Dũng!"
Ba người nhìn thoáng qua Tô Vân Thiều - người ngoài duy nhất có mặt tại đây, thím Liên Kiều dùng ánh mắt cảnh cáo con trai: "Đại Dũng, chuyện này kết thúc ở đây đi."
Không có người đàn ông nào chịu đựng được việc mình bị cắm sừng cả, cho dù người phụ nữ kia vốn không phải là người anh ta thích, nhưng nói gì thì người phụ nữ đó cũng đã mang tiếng là vợ anh ta rồi.
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, một khi vạch trần chuyện này ra, chẳng khác nào là ép Vân Gia Thụ ra tay hay sao?
Trên mặt Tô Vân Thiều thì giả bộ ngây thơ không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng thực ra trong lòng cô lại rất rõ ràng, hơn nữa còn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Năm đó, từ cách ăn mặc đến lời nói, cử chỉ của Vân Lệ Lệ đều bắt chước y hệt Vu Diệu, thậm chí cô ta còn đóng giả thành Vu Diệu để có một đêm vui vẻ với Vân Gia Thụ, sao vừa mới kết hôn đã thích đội cho Vân Gia Thụ cố chấp đến mười may cái sừng vậy?
Bốn người đứng đây đều biết, mà Đại Dũng cũng đã nói hau hết người trong thôn cũng đã biết được chuyện này, như vậy Vân Gia Thụ không thể nào không biết được, sao ông ta còn có thể nhẫn nhịn được cho tới bây giờ?
Đại Dũng ngượng ngùng mà quay đầu đi, không nói lời nào, cũng không xin lỗi.
Thim Đại Hoa và thim Liên Kiều liếc nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ trong mắt của đối phương: Mặc kệ là cô gái này gả cho con trai của ai, nhưng cô đã biết được nhiều bí mật như vậy thì nhất định phải giữ cô ở lại đây!
Thím Liên Kiều nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền tươi như hoa: "Đại Hoa này, nhà tôi đã nâu cơm xong rồi, nếu cô gái nhỏ không đợi được, vậy cứ để cô bé tới nhà tôi ăn trước, đến tối cô bé lại tới nhà cô ăn sau.”
Mới vừa rồi thim Đại Hoa còn đối chọi gay gắt với người phụ nữ này, nhưng bây giờ bà ta lại đột nhiên nói chuyện rất thân thiện: "Được nha."
Mẹ mình đã lên tiếng, Bình Sinh và Đại Dũng cũng không có ý kiến gì.
Thím Liên Kiều lôi kéo cánh tay của Tô Vân Thiều: "Vậy cháu cứ đi theo thim đi."
Tô Vân Thiều cười trừ.
Bọn họ đúng thật là không xem cô là người ngoài nha, hoặc là nói, căn bản họ không coi cô là một con người, nếu không sao còn chưa hỏi ý kiến của cô đã tự quyết định như thế?
Nếu không phải cô muốn nhân cơ hội này mà điều tra tin tức ở thôn Vân, đúng là cô sẽ không nhịn được mà ra tay rồi.
Đối với người như vậy, cô cũng lười giả vờ giả vịt lắm.
"Thím, cháu còn phải đi tìm bạn bè của cháu cho sớm." Tô Vân Thiều đứng yên tại chỗ, không cho thím Liên Kiều kéo mình di"Phien anh Bình Sinh cho em mượn sạc dien thoai, de em goi dien cho ban của mình, bọn họ đang ở thôn Vân ngay cạnh đây thôi, sẽ đến đón em ngay, không cần phải làm phiền đến thim nữa."
Nghe được lời này, sắc mặt của bốn người đều thay đổi, họ liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đã cùng nhất trí: Cứ giữ người lại trước rồi nói saul
Thim Liên Kiều: "Bạn bè của cháu chạy từ thôn Thảo Vân tới đây cũng mất không ít thời gian đâu, cháu cứ để điện thoại ở lại đây sạc ởi, cứ sang nhà thim ăn cơm trước, sau khi cháu ăn cơm ở nhà thím quay về thì điện thoại cũng đầy pin rồi, có được không?"
Để lại di động ở đây, khi quay lại không biết di động đã đi đâu rồi. Tô Van Thiều biết rất rõ họ sẽ làm gì, cô đẩy tay của thim Liên Kiều, thoáng lui về phía sau một bước, lộ ra dáng vẻ đề phòng, cảnh giác.
"Không can làm phiền thím như vậy đâu, điện thoại của cháu sạc lên rất nhanh, chưa tới một phút đã có thể gọi điện được rồi, anh Bình Sinh, phiền anh cho em mượn sạc điện thoại. "
Bình Sinh: "Được, em chờ một chút."
Ga di vào trong phòng mình, nhìn thấy bộ sạc ném trên giường, nhưng gã lại đi thẳng đến tủ quần áo, lấy ra một gói bột thuốc màu trắng được giấu dưới đáy tủ quần áo.
Bình Sinh vươn tay ra thò vào trong túi hai cái, để lòng bàn tay dính đầy bột thuốc nhưng suy nghĩ một lát gã lại phủi bớt bột thuốc đi, tay còn lại cầm lấy bộ sạc rồi đi ra ngoài.
Gã giơ bàn tay cầm bộ sạc lên phía trước, bàn tay chứa đây bột thuốc được đặt phía sau, gã đưa bộ sạc cho Tô Vân Thiều bằng một tay: "Đây."
"Cảm ơn." Tô Vân Thiều để ý tới dáng đi kỳ lạ của gã, nhưng cô vẫn giả vờ như không phát hiện ra mà nhận lấy bộ sạc.
Trong nháy mắt, thim Đại Hoa và thím Liên Kiều chộp giữ lây hai cánh tay của Tô Vân Thiều, Bình Sinh giơ cánh tay còn lại lên, thổi vài hơi để bột thuốc bay vào mặt Tô Vân Thiều. Bột thuốc màu trắng rơi xuống lả tả, Tô Vân Thiều ngừng thở, giả vờ ngất đi mà ngã xuống.
Bình Sinh và Đại Dũng đều muốn be người lên, nhưng bị thím Đại Hoa và thim Liên Kiều đẩy ra,"Không cần chúng mày."
Hai người cùng nghĩ là: Người này sau này không khéo sẽ trở thành con dâu của nhà mình, sao lại để thằng đàn ông khác chạm vào được? Chẳng may Liên Kiều/ Đại Hoa nói con trai của mình chạm vào rồi nên muốn chịu trách nhiệm với cô bé vậy thì không phải là hết đường chối cãi rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận