Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 492:

Chương 492:Chương 492:
Chuong 492:
Tô Van Thiều cũng ngơ ngác: "Cậu ấy là người thường, không có mắt âm dương nên không nhìn thấy anh đâu, bình thường cũng không cần quỷ sai làm gì cả."
"Đúng rồi đó." Ngọc Bạch Y không hiểu Đổng Hướng Dương bị làm sao: "Chẳng phải anh đã thi biên chế đến sáu lần sao? Lần này không cần thi nữa, có thể vào biên chế bằng cách đi cửa sau luôn, rất đơn giản. Này, đừng nói là anh làm vậy là vì tôi mới vừa cứu anh đấy nhé? Không cần phải vậy đâu."
"Cần chứ." Đổng Hướng Dương vẫn giữ được mình dưới sự trói buộc và đánh đập của người mập lùn và người cao gây thì có thể thấy tính tình anh ta bướng bỉnh đến thế nào rồi.
Ngọc Bạch Y nhìn về phía Tô Vân Thiều, cầu cứu: "Van Thiều, cậu nói anh ấy đi! Tớ cũng không phải là người trong Huyền môn, thu nhận quỷ sai làm gì chứ? Tớ không dùng đến bùa mở mắt âm dương thì cũng có thấy được anh ay đâu."
Đồng Hướng Dương cũng cầu cứu Tô Vân Thiều: "Đại sư, làm người hay làm quỷ thì cũng phải có ơn tất báo, cô cho tôi tự do, cậu ấy cứu mạng tôi, tôi phải báo đáp lại hết chứ, mà ở lại bên cạnh hai người thì có thể dễ báo đáp hơn rồi."
Nói xong lý do thỏa đáng, để được làm quỷ sai của Ngọc Bạch Y, anh ta nhỏ giọng nói thêm một câu: "Đại sư à, cô không biết cái miệng của Ngọc Bạch Y độc đến thế nào đâu, tôi sợ rằng nếu mình không ở bên cạnh cậu ấy thì cậu ấy sẽ đắc tội với người ta rồi bị hại lúc nào không hay, đến lúc đó thì ngay cả cơ hội báo ơn tôi cũng chẳng có luôn mát."
Ngọc Bạch Y: ”... Người anh em à, tôi vừa mới cứu anh một mạng đấy, anh báo đáp tôi như vậy sao?
Không thể không nói, lý do này đã đâm trúng tim đen của Tô Vân Thiều.
Tuy cô không nghe được Ngọc Bạch Y đã nói gì, nhưng chỉ chửi người mập lùn và người cao gầy là bỉ ổi thôi mà khiến hai người họ tức giận đến mức muốn đồng quy vu tận với cậu ấy thì đoán chừng là câu chửi kia cũng rất gắt đáy.
"To sẽ đưa cho hai người một tờ khế ước quỷ sai bình đẳng, cậu Ngọc có việc thì dùng bùa mở mắt âm dương ra. Với cả, cậu mua cho Đổng Hướng Dương một cái điện thoại, lưu phương thức liên lạc của Vân Khê và mấy con quỷ kia lại, để Đồng Hưởng Dương hỏi họ vài chuyện về tu luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện tới mức có thể hóa thành thực thể đi."
Tô Vân Thiều đồng ý rồi tức là cần thiết phải như thế, cho nên Ngọc Bạch Y không cứng đầu nữa: "Thôi được rồi, coi như tớ có thêm một người anh em vậy." Đồng Hướng Dương: "Cảm ơn đại sư!”
Cả bùa vàng và bút của Tô Vân Thiều đều ở trong phòng, nếu muốn ký khế ước thì phải đợi quay về mới làm được. Mọi người dọn dẹp căn phòng một chút, chuyển người mập lùn và người cao gầy từ trong phòng tắm ra ngoài, ném lên trên giường, những lá bùa và trận bàn mang mối hại ngầm còn lại thì được Tô Vân Thiều mang đi xử lý.
Khi quay về căn phòng trên tầng, Vân Tiêu và Vân Đình vẫn đang cuộn tròn lại tại chỗ, không hề xê dịch, còn bé nhân sâm thì ngủ say đến mức nước bọt chảy đây đát.
Đổng Hướng Dương lần đầu nhìn thấy trăn to và bé nhân sâm:
Tô Vân Thiều thấy xót cho hai bé yêu quái thành thật này: "ân Tiêu, Vân Đình, hai em cứ di chuyển tùy ý, chỉ cần không dọa người ở bên ngoài sợ thôi, còn ở trong phòng này thì sao cũng được."
Vân Tiêu ngoan ngoãn gật cái đầu to: "Dạ."
Cái đầu to đùng kết hợp giọng nói mềm mại và tính cách khôn khéo này tạo nên sự đối lập cực lớn, trông đáng yêu vô cùng.
Vân Đình than thở: "Nãy giờ không động đậy được một chút nào luôn, mệt chết tôi rồi."
Sau khi nói xong, nó lặng le nhìn sang Diêm Vương, giống như đang nhìn sắc mặt của anh vậy.
Hai con trăn to một vàng một bạc đang thu nhỏ nháy mắt biến thành hai con trăn lớn bằng cánh tay, sau khi bò lên trên ghế sô pha lại biến thành to bằng ngón tay, treo lơ lửng ở trên lưng ghế sô pha. Hai bé trăn đồng loạt nhìn về phía Tô Vân Thiều, bày ra dáng vẻ bịn rịn cô không thôi.
Diêm Vương: ".." Nếu chúng không phải con nít thì đây rõ ràng là hai tên tình địch mài
Tô Vân Thiều lần lượt sờ đầu từng bé trăn, xong rồi lấy bùa vàng và bút ở trong túi ra, viết một bản thỏa thuận ngay tại chỗ và bảo Ngọc Bạch Y và Đổng Hướng Dương ký tên lên. Bua vàng tự bốc cháy, thoả thuận đã có hiệu lực.
Ngọc Bạch Y không chắc chắn lắm, nói: "Hình như chẳng có cảm giác gì nhỉ?"
Đồng Hướng Dương: "Không có hả? Tôi có thể cảm giác được mối liên hệ giữa tôi với cậu mà.”
Khi ký khế ước này, anh ta mới biết được khế ước quỷ sai chân chính sẽ có mối liên hệ giữa hai bên chứ không giống như khế ước quỷ nô của trước kia, anh ta bị ràng buộc và thắt chặt đơn phương, không thể phản kháng lại dù chỉ một chút.
"Tuw mình từ từ lĩnh hội đi." Tô Vân Thiều dặn dò: "Có quỷ sai rồi thì nhớ phơi nắng nhiều một chút, đừng để bùa bình an và bùa ngọc rời khỏi người, tránh cho âm khí quấy nhiễu. Hạt châu gỗ hòe bị sét đánh có thể dưỡng hồn, Đồng Hướng Dương có thể đi vào, chú y đừng vào sai hạt châu đó.”
Ngọc Bạch Y giơ tay trái lên, để lộ ra một sợi dây màu đỏ. Cậu ấy chỉ vào hai hạt châu màu sắc khác nhau, nói: "Hạt châu gỗ màu vàng bên trái được làm từ gỗ đào bị sét đánh, có tác dụng trừ tà, còn hạt màu đậm bên phải là gỗ hòe bị sét đánh, anh tuyệt đối đừng có cuống cuồng mà đi vào nhằm hạt châu đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận