Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1018:

Chương 1018:Chương 1018:
Chương 1018:
Sở dĩ hôm nay Tiểu Tiểu tới đây nghe lén, cũng là vì muốn biết, sau này người thiếu niên xinh đẹp kia có phải sẽ ở lại thôn trên luôn hay không.
Thôn Trường Thọ có hơi bài ngoại ( hiểu nôm na là sợ hãi hoặc không thích những người, những thứ tới từ nơi khác ), cho nên nơi này hầu như không có người ngoài tới.
Tiểu Tiểu đã lớn như vậy, nhưng số lần gặp người ngoài thôn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô ta không thể không đi theo hai người lạ kia mặc dù bản thân có chút sợ hãi. Trực giác mách cho Tiểu Tiểu biết rằng, nếu mình còn tiếp tục đi xuống, sẽ bị trưởng thôn dùng kẹo để dỗ dành rồi đuổi ra khỏi cửa, bởi vì mỗi khi cha mẹ có chuyện gì cần nói mà không muốn để cô ta và anh trai nghe được, sẽ thường dùng kẹo hoặc đồ ăn vặt để dỗ hai anh em ra ngoài chơi.
Cô ta đứng trên cầu thang do dự một chút, không chạy xuống dưới mà nằm trên mái nhà, ghé lỗ tai lên mái nhà để lắng nghe.
Ưu điểm của việc làm này là sẽ không bị phát hiện, nhược điểm là cô ta dường như không nghe được người ngồi dưới đang nói gì.
Ảo trận của Tô Vân Thiều được tạo ra dựa trên cơ sở từ ký ức của người khác, chỉ cần là những thứ người bị thi phép nhìn thấy, thì chẳng sợ người kia không hiểu được gì, không nhớ rõ được từng chỉ tiết, thì nó cũng sẽ lần lượt hiện rõ ra trong ảo ảnh.
Nhưng những gì người bị thi phép không thể nhìn thấy, thì trong ảo trận sẽ không thể tự bổ sung vào được, bởi vậy Tiểu Tiểu không nghe thấy gì, Thiện Nhi cũng không nghe thấy gì.
Tiểu Tiêu nằm trên mái nhà một lúc lâu, không nghe được tiếng nói chuyện của người thiếu niên và người đàn ông kia, chỉ nghe được loáng thoáng tiếng của trưởng thôn đang nói cái gì mà "mạng người""thế không được","giết nhiều quá”,'nghiệt nợ”, giọng nói có vẻ không ổn, hình như bà ấy còn nổi giận nên gõ gậy chống xuống sàn nhà máy lần.
Chờ đến khi cô ta có thể nghe rõ được, người đàn ông đã day xe lăn của thiếu niên kia đi tới phòng bên cạnh rồi.
"Tôi đồng ý với cậu." Giọng nói của trưởng thôn nghe có vẻ vô cùng bất lực, giống như là phản ứng của cha mẹ khi anh trai cô ta gây ra chuyện rắc rối, rõ ràng anh trai chủ động nhận lỗi nhưng thực ra không biết ăn năn.
Tiểu Tiểu dùng sức lắc đầu, trưởng thôn đã hơn hai trăm tuổi rồi, người thiếu niên kia cùng lắm mới chỉ hơn mười mấy tuổi, cách so sánh của cô ta đúng là sai quá sai rồi!
Người thiếu niên liếc mắt nhìn về phía mái nhà, sờ sờ lên chiếc vòng trên cỗ tay.
Tiểu Tiểu thì không hề biết được chuyện này, chỉ lo dựng tai lên lắng nghe âm thanh phía dưới, ước chừng đến nửa phút sau, cô ta nghe người thiếu niên kia nói: "Thời gian của tôi không có nhiều, bà phải nhanh lên."
Trưởng thôn thở dài, cảm thấy càng thêm bắt lực: "... Được."
Cùng ngày hôm đó, trong thôn truyền ra tin tức trong nhà trưởng thôn có hai người từ bên ngoài tới, nghe nói hai người kia có rất nhiều tiên, người dân trong thôn chỉ cần đưa đồ vật cũ trong nhà qua đó đổi là có thể được không ít tiền.
Lương Chí và vợ mình đến nhà trưởng thôn hỏi thăm, sau khi trở về thì liền lục lọi đống đồ cũ trong nhà, cuối cùng lây được máy thứ bụi bặm đem ra đánh rửa sạch sẽ, rồi đưa qua nhà trưởng thôn, lần trở về thứ hai thì vui vẻ nói nhà mình đã có tiền, có thể sống những tháng này vui vẻ rồi.
Tiểu Tiểu không biết đó là thứ gì, còn Thiện Nhi sau khi nhận ra thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Sở dĩ Thiện Nhi có thể nhận ra được, là bởi vì Tô Vân Thiều và Bách Hiểu Thử đã dọn sạch tầng hằm của Cố Phóng giả, một số thứ còn đang được cất giữ trong không gian của Bách Hiểu Thử.
Vì thế, Bách Hiểu Thử đã phải lấy tất cả những thứ trong không gian ra, sắp xếp lại một lượt rồi đặt chúng vào không gian lần nữa.
Trong quá trình này, Bách Hiểu Thử còn giới thiệu với mấy bé yêu quái và nhóm quỷ sai trong nhà về kho đồ dự trữ của mình, một mặt là để cho mọi người mở rộng tầm mắt, mặt khác là để anh ta khoe khoang về số đồ trong không gian của mình.
Lương Chí và vợ không biết về những thứ đó, họ chỉ cho rằng đó là mấy món đồ linh tinh tổ tiên không dùng được nên bỏ lại, chất đống ở trong nhà còn tốn diện tích, bán đi còn có thể kiếm được chút tiền, cho nên họ đã bán những nguyên liệu luyện khí chất lượng cao kia với giá rất thấp, ấy vậy mà còn ngờ nghệch cười trộm, cho rằng mình đã kiếm được một món hời lớn.
Ban đầu, tập đoàn Cố thị vốn dựa vào việc đầu cơ trục lợi từ những món Bảo Khí của Huyền môn để làm giàu, cho nên chẳng có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh họ lừa dối những người dân ngây thơ bán những món đồ tốt với giá rẻ cả, Thiện Nhi ngoài việc thầm mắng một câu "Cố Trạch là đồ không biết xấu hổ" thì cũng chẳng thể thay đổi được cái gì, đó đều là những chuyện đã xảy ra từ hơn hai mươi năm trước rồi.
Trong mấy thứ đồ kia, có một thứ khiến Thiện Nhi tương đối để ý.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận