Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 569:

Chương 569:Chương 569:
Chuong 569:
Đến khi Tô Van Thiều hoàn thành xong phần việc của ngày hôm nay, cô quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một người đẹp tuyệt sắc đang nằm trên giường mình, xương quai xanh tỉnh xảo, vòng eo săn chắc, hai chân thon dài, tư thế không hề có một chút phòng bị nào như là đang mời chào cô tiến lên muốn làm gì thì làm.
Tô Vân Thiều kìm nén, dán một lá bùa cách âm lên giường rồi đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi, cô nhẹ nhàng quay lại giường.
Cô vừa mới nằm lên giường, còn chưa kịp đắp chăn, Diêm Vương đã lăn tới, ôm cô thật chặt vào trong lòng. Ôm gối Tô Van Thiều: "..."
Coi như hôm nay là cô đã thật sự chọc giận người ta, thôi quên đi, làm ôm gối thì làm gối ôm vậy.
Dựa gần Diêm Vương là cô có thể cảm giác chất liệu quần áo trên người anh mềm mại thế nào, và còn... Lộ ra làn da rất trắng min.
Tô Vân Thieu thề cô thật sự chỉ là tò mò mà thôi, cô vươn một ngón tay ra nhẹ nhàng mà chạm vào xương quai xanh của Diêm Vương, giống hệt như khi chạm vào tay anh vậy, cảm giác rất tốt.
Bởi vậy, cô lại có chút tò mò về vòng eo ở trước mắt.
Cô nhìn một lần, lại nhìn thêm một lan nữa, Diêm Vương vẫn không tỉnh, lông mi cũng không he động đậy, hô hấp cũng rất on định. May ghê, đây chính là trạng thái ngủ say!
Tô Vân Thiều đưa tay lên, nhẹ nhàng vẽ ra một vòng tròn, dùng cánh tay đo vòng eo của Diêm Vương.
Cô ngang đầu lên, anh vẫn chưa tỉnh, hai tay cô rất tự nhiên đặt ở vị trí cơ bụng của người nào đó, thuận tiện cởi luôn thắt lưng của người ta.
Rõ ràng là cô chưa từng mặc qua đồ cổ trang, cũng không biết cách cởi đai lưng của quần áo nam, nhưng mà tay cô lại đi nhanh hơn não.
Cởi đai lưng xong, Tô Vân Thiều sợ ngây cả người. Giờ này khắc này, cô chắc chắn kiếp trước chính mình đã thèm muốn cơ thể của Diêm Vương, chủ động làm thịt Diêm Vương.
Nguyễn Mai, Cát Nguyệt, Vân Khê trốn trong góc cuống quít bịt mắt của đám bé yêu quái cùng Ân Tử Chân: "Ngoan, trẻ con không được xem trò chơi của người lớn đâu.”
Viên Viên: "Vì sao lại không được?"
Nhu Mễ: "Không phải là chỉ cởi quần áo thôi sao?"
An Tử Chân: "Diêm Vương sẽ nổi giận vì chúng em nhìn thấy hình ảnh không hợp tuổi này à?"
Nguyễn Mai, Cát Nguyệt, Vân Khê cùng đồng thanh: "Đúng vậy!" Đó chính là vị Diem Vương keo kiệt không cho người khác nhớ được mặt mình trông thế nào đáy!
Nếu không phải anh ta vì muốn tuyên bố chủ quyền mà để cho người khác nhìn thấy gương mặt của mình rồi tự biết xấu hổ mà rút lui, các cô ấy nghi ngờ Diêm Vương sẽ luôn giữ mãi dáng vẻ thần bí như cũ.
Mấy bé yêu quái và Ân Tử Chân khiếp sợ đến mức không thể nói ra được lời nào.
Nghe qua về những việc Diêm Vương đã từng làm, họ quay đầu nhìn lại thì đã thấy Tô Vân Thiều buộc lại đai lưng, thành thật ôm cả chăn lẫn Diêm Vương mà đi ngủ.
Cát Nguyệt chụp lại cảnh này, thất vọng mà mim chặt môi. "Tôi còn tưởng rằng đêm nay có thể chụp được mấy tắm ảnh nóng bỏng gợi cảm chứ."
"Cô nên thấy thỏa mãn đi." Nguyễn Mai không cho rằng với tính tình keo kiệt của vị Diêm Vương kia, khi thật sự làm ra chuyện đó sẽ để đám yêu quái bé nhỏ và quỷ sai vây quanh phòng nhìn đâu.
"Xem tình hình này thì phải tới sáng mai Diêm Vương mới có thể rời đi. Tôi đi xuống tầng nói với Kinh Luân nhỏ một tiếng, để hai anh em họ có thể tranh thủ nói chuyện nốt trong tối nay và sáng mai."
Vân Khê: "Được."
Trước khi Diêm Vương đến, Tô Vân Thiều đã nhắn tin cho Hắc Vô Thường, nhưng mãi mà Hắc Vô Thường không hồi âm lại, nên Tô Vân Thiều đã để cho hai anh em nhà kia trở về phòng nói chuyện, chờ Hắc Vô Thường tới thì tính sau.
Nhưng ai có ngờ được Hắc Vô Thường không có tới, người tới lại là Diêm Vương đâu? Mà anh ta còn muốn qua đêm tại đây nữa.
Chuyện tới địa phủ đầu thai tất nhiên là phải đợi tới sáng mai rồi.
Nguyễn Mai xuống tầng nói với Kinh Luân nhỏ cùng Trác Kinh Luân, hai anh em họ gật gật đầu rồi trò chuyện cả một đêm.
Tà thuật của pháp sư ma thuật đen đã khiến cho hồn phách của hai người họ chỉ còn một nửa, phá hủy đi một phần lớn ký ức của họ. Sau khi hồn phách được tu bổ, những ký ức đã biến mắt kia cũng chẳng quay về nữa.
Kinh Luân nhỏ chọn ra một phần ký ức mà mình nhớ được để kể lại, Trác Kinh Luân cũng ke lại, thỉnh thoảng dì Hồng cũng có lúc sẽ đối xử tốt với anh ta, nhưng cũng có lúc dì Hồng sẽ nhốt anh vào phòng tối, yêu cầu với anh rất nghiêm khắc, thậm chí còn im lặng không thèm quan tâm tới anh ta.
Cuối cùng, không còn gì để kể nữa, Trác Kinh Luân chỉ nói về dự án y học mà anh ta hiện đang tham gia, sau khi dự án này được nghiên cứu xong sẽ có thể cứu được rất nhiều người.
Trời đã sáng, rốt cuộc cuộc trò chuyện của hai anh em cũng dừng lại.
Trác Kinh Luân nói: "Em đi thăm ba một chút đi."
Kinh Luân nhỏ: "Được."
Nói thăm một chút cậu nhóc thật sự chỉ thăm một chút, Kinh Luân nhỏ xuyên qua vách tường, đi sang phòng cho khách nhìn Trác Nhiên một cái rồi đi thẳng lên tang trên, cho tới khi bóng dáng nhỏ bé kia biến mắt cậu nhóc cũng không chịu quay đầu lại nhìn thêm một lần nào.
Sao cậu nhóc lại không muốn gặp ba mình chứ?
Chỉ là người quỷ khác đường, cậu nhóc không muốn cha con gặp lại, nếu không chỉ gây thêm phiền phức mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận