Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 224:

Chương 224:Chương 224:
Chương 224:
Có người còn bảo nếu ngôi sao ngồi cùng bàn còn có thể đi chụp quảng cáo làm từ thiện thì tại sao lại không quyên tiền cho quê quán của mình cơ chứ? Có tiền cũng không thể quên gốc rễ của mình mài
Tài khoản Weibo chính thức trả lời lại Bạn cùng bàn của Ngọc Bạch Y chỉ đơn giản là có một căn chòi nhỏ ở đây, thi thoảng lại tới nghỉ ngơi, nơi này không phải quê của cô ấy.
Còn những bình luận khác, Ngọc Bạch Y và tài khoản Weibo chính thức đều không trả lời thêm nữa, nói càng nhiều chỉ càng khiến bọn họ cảm thấy họ đang bảo vệ Tô Van Thieu quá mức, sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Trước khi phát sóng còn phải duyệt thử trước một lần.
Những hàng hóa cần bán đều là thổ sản vùng núi, chủ yếu sẽ miêu tả về mùi vị, cách chế tác, vân vân, không có nhiều chữ phức tạp nên xác suất mắc lỗi rất thấp, buổi diễn tập diễn ra vô cùng thuận lợi.
Buổi livestream bắt đầu khi mặt trời lên cao, trời trong nắng ám.
"Chào mọi người, mình là Ngọc Bạch Y, hôm nay mình sẽ livesteam ở thôn Nguyện - nơi mà bạn cùng bàn của mình đã dựng lên một căn nhà trúc. [rước khi giới thiệu sản phẩm thì mình muốn đính chính một chút, đề phòng bất trắc thôi. Chúng mình bán hàng hóa giúp những người dân ở đây, chúng mình không thu một đồng nào từ bọn họ cả, tất cả thông tin liên quan đến giá trị của sản phẩm đều do người dân ở đây đưa ra nhét”
Vốn dĩ họ muốn làm chuyện tốt thôi chứ họ cũng chẳng thiếu gì tiền, lúc trao đổi có thôn dân đi cùng, nhắc tới tiền nong có mặt cả người dân ở đó, tránh sau này vì may đồng bạc mà lằng nhằng, liên lụy lẫn nhau.
Điều này cũng làm cho người hâm mộ của Ngọc Bạch Y thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không liên quan đến tiền bạc thì cho dù sau này có bị ai đó ác ý chế thành scandal thì bọn họ cũng có chứng cứ để mà phản biện lại.
Nói xong những điều cần nói, Ngọc Bạch Y ra dấu rồi bước vào cửa thôn.
"Cây lớn sau lưng mình đây chính là cây ước nguyện nỗi tiếng nhất thôn Nguyện, nghe nói linh nghiệm lắm, ai thấy hứng thú thì cứ đến thử nhé. Được rồi, mình không nói nhiều nữa, tiếp theo chúng ta cùng xem những hàng hóa mà bên mình đã chuẩn bị nhé!"
Tiếp đó, qua màn ảnh, khán giả trông thấy Ngọc Bạch Y gõ cửa, bước vào một nhà dân.
"Chú Vương, bắt đầu Iivestream rồi ạ."
Chú Vương gật đầu: "Được rồi." Chú Vương là thôn trưởng của thôn Nguyện, sân nhà chú ấy là khoảng sân to nhất trong thôn, phù hợp làm chỗ để livestream.
Vốn dĩ Ngọc Bạch Y còn muốn live ở trong sân nhà Tô Vân Thiều, lấy bối cảnh là kiến trúc tỉnh xảo, nhưng xét đến việc mắt tận mười phút đi bộ từ đầu thôn tới nhà cô thì cậu ấy đã từ bỏ.
"Trước tiên để mình cho mọi người xem dưa chuột trong vườn nhà chú Vương nhé." Tay cầm máy quay của Ngọc Bạch Y hơi run, nhắm thẳng tới giàn dưa chuột ở ngay ven tường, dựa gần lại hỏi: "Mọi người có nhìn thấy không nè? Dưa chuột mọng nước lắm luôn."
Ngọc Bạch Y tiện tay hái một trái, rửa qua nước rồi cắn một miếng, tiếng "rồm rộp" giòn tan truyền qua mic tới tai từng người xem livestream.
"Dưa chuột này toàn là loại mà các thôn dân thường hay ăn. Thôn Nguyện ở nơi thâm sâu cùng cốc, quá hẻo lánh, không tiện đi lại cho nên nơi này không có cái gọi là phân hóa học, cũng không có thuốc trừ sâu. Dưa chuột tươi mới, giòn rụm, thơm mát, mọng nước, muốn mua thì mọi người ấn số 1 nha..."
"Tại sao chỉ là dưa chuột thôi mà trông cậu ấy ăn ngon thế nhỉ2"
"Dưa chuột trong siêu thị chẳng có mùi vị gì cả, tôi chả nhớ nổi đã mấy năm rồi tôi chưa ăn dưa chuột lại." "Dưa chuột ở trong siêu thị với ngoài chợ đều đã chín già rồi, ăn không ngon đâu."
"Tin tưởng Cậu Ngọc, mual"
Không biết là bản thân Ngọc Bạch Y hợp với việc quảng bá hay là vì mọi người tin tưởng vào danh tiếng của cậu ấy mà dưa chuột, khổ qua, khoai tây, bí đỏ đều bán được kha khá, đậu phụ trúc do các thôn dân tự chế, sợi miến, khoai lang sấy khô, ... đều bán rất chạy.
Để cho người mua yên tâm, tốc độ bán hàng của Ngọc Bạch Y không quá nhanh, thậm chí cậu còn quay màn hình sang phía các thôn dân đang đóng gói và cân hàng hóa, bận bịu cả một ngày.
Nhìn thấy anh Từ chỉ vào đồng hồ, Ngọc Bạch Y nhận ra dạ dày mình trống rỗng, lúc này mới nhớ tới đã đến giờ ăn cơm trưa.
"Người là sắt, cơm là thép, không ăn là đói lắm luôn. Livestream buổi sáng tạm dừng lại tại đây. Mình đi ăn cơm cùng với các thôn dân đây. Ăn cơm xong lại live với mọi người nha.”
"Ơ kìa đừng tắt mà!"
"Cậu Ngọc, chúng em muốn xem anh ăn cơm trưal”
"Vừa ăn vừa livesteam đi anh ƠI."
Dựa theo yêu cầu nhiệt liệt của đại đa số người xem, Ngọc Bạch Y cười đồng ý, cậu giơ cao gậy selfie nhảy nhót chạy về phía nhà trúc ở đằng kia, vừa chạy vừa nói: "Lúc vội vàng thì không sao, một khi thả lỏng thì đã thấy dạ dày như thiêu đốt. Không được rồi, mình phải chạy về thật nhanh, bằng không họ không chừa cơm cho mình mắt!"
Cậu ấy nói như thế làm người hâm mộ đau lòng vô cùng, ai ai cũng hỏi buổi trưa cậu ăn cơm với cái gì, sao lại không được chừa cơm, có phải cậu bị bắt nạt hay không?
Ngọc Bạch Y thở phì phò nói: "Lúc ăn cơm trưa tụi mình còn nói chuyện phiếm, đầu bếp làm cái gì, chúng mình ăn cái gì. Tại sao không chừa cơm à... không phải là do mọi người bắt nạt mình đâu, mà là vì đồ ăn ngon quá đó, lơ đãng một chút là bị ăn hết sạch luôn.
Vì đồ ăn ngon, Ngọc Bạch Y chạy với tốc độ cả trăm mét trên phút.
Lúc cậu ấy chạy, màn hình rung lắc liên tục, vì không muốn hoa mắt chóng mặt nên khán giả cũng tạm thời không nhìn màn hình nữa, cho tới khi cậu ấy chạy tới nhà trúc, bỏ điện thoại xuống, điều chỉnh góc quay phù hợp thì khán giả mới được nhìn thấy bàn đồ ăn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận