Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 749:

Chương 749:Chương 749:
Chuong 749:
Sau đó Tô Van Thiều lại nhìn thấy Thiện Nhi áo đỏ ăn hiếp và đấu võ mồm với Thiện Nhi tốt, cô còn cho rằng có thể là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng hôm nay, khi thấy Thiện Nhi áo đỏ chẳng quan tâm gì tới sống chết của bản thân mà chỉ muốn làm sao để bảo vệ Thiện Nhi, thì cô lại càng kiên định với suy nghĩ ban đầu.
Thiện Nhi áo đỏ bị Tô Vân Thiều nhìn thấu như vậy cũng không tiếp tục giấu diễm suy nghĩ của mình nữa, cô ấy đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười nói: "Suyt, cô đừng nói cho đứa ngốc Thiện Nhi kia biết nhé.” Tô Van Thiều thật sự là người thương hương tiếc ngọc, chẳng từ chối yêu cầu của con gái bao giờ, nhưng như vậy không có nghĩa là cô đồng ý cứ thể để mặc Thiện Nhi áo đỏ chết đi.
"Cô cho rằng nếu tôi không nói thì em ấy cũng không biết sao? Cô đừng quên là, về bản chát, hai người các cô là một thể thống nhất."
Nụ cười của Thiện Nhi áo đỏ bỗng cứng đờ.
Không phải cô ấy không nghĩ tới tình huống đó, mà là vì từ trước tới giờ Thiện Nhi đều là người không giấu được điều gì, cô ấy thấy Thiện Nhi không nói gì thì vẫn cứ cho rằng em gái mình không biết gì cả thôi. Cũng không đúng, Thiện Nhi cũng đã từng có lúc giấu diễm cô ay vô cùng tốt.
Thiện Nhi áo đỏ nhìn qua, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, Tô Vân Thiều hiểu ý cô ấy, ném một là bùa yên tĩnh ra, không cho Thiện Nhi quấy rầy cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Chắc hẳn cô cũng rất tò mò, hơn bốn trăm năm trước, rốt cuộc Thiện Nhi có biết lí do mà Thiết Đản bị nhốt trong phòng xay bột không, đúng không?" Bỗng nhiên Thiện Nhi áo đỏ nói tới chuyện mà Tô Vân Thiều vốn chẳng muốn hỏi.
Tô Vân Thiều nói: "Nếu cô tình nguyện nói thì tôi có thể làm thùng rác cho cô xả tâm tình." Đương nhiên Thiện Nhi áo đỏ tình nguyện nói, đã nhiều năm như thế rồi nhưng cô ấy vẫn không thể thổ lộ hết tâm tình của mình với ai được, Tô Vân Thiều là cơ hội cuối cùng giúp cô ấy có thể nói ra.
"Cái tên Thiện Nhi này rất hay đấy! Rất hay!"
Trước khi có Thiện Nhi, vợ quản lý thôn vốn dĩ không thể mang thai được, cũng đã uống không ít phương thuốc dân gian nhưng cứ mang thai rồi lại dễ bị sảy.
Hai vợ chồng bọn họ biết bản thân đang phải trả giá đắt cho những hành vi trước kia của bọn họ, vì thế đã đặt cái tên này cho đứa nhỏ chưa rõ trai hay gái của họ, hy vọng đứa nhỏ có thể sống thiện lương, có thể sống cho thật tốt.
Vì thế, vợ chồng quản lý thôn vẫn luôn dạy bảo con gái phải sống thiện lương từ nhỏ.
Vợ chồng bọn họ làm gương tốt, giúp đỡ người trong thôn có cuộc sống khốn khổ, nói cho con gái biết thiện lương là như thế nào.
Thiện Nhi sống đúng như mong muốn của bọn họ, vẫn luôn là một cô gái nhỏ lương thiện, khéo léo, hiểu lòng người, biết giúp đỡ những người hầu gặp nạn trong thôn, cho dù chỉ là việc nhỏ nhất.
Năm bảy tuổi, Thiện Nhi cầm bánh bao nhỏ mà cô bé vật lộn mãi mới làm ra được, cô bé xem nó như món đồ quý, định mang cho ba mẹ ăn thử thì nghe được vợ chồng quản lý thôn đang cãi nhau ở trong phòng.
Vợ quản lý thôn nói: "Ông điên rồi? Chúng ta khó khăn thế nào mới có được Thiện Nhi, ông quên rồi sao? Sao ông còn dám làm ra loại chuyện này? Ông không sợ đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Quản lý thôn: "Tôi biết làm như thế là tổn hại âm đức, nhưng mà bà bảo tôi phải làm sao bây giờ? Thôn này có được thai long phượng xuất sắc như thế. Nếu tôi không nói cho người đó biết thì vị trí quản lý thôn này của tôi sẽ bị lung lay. Bà cũng thấy những người ngoài đó rồi đấy, ăn không đủ no, ngủ không đủ ngon. Mỗi một mùa đông qua đi là biết bao nhiêu người chết vì đói, vì rét rồi. Bà muốn giống như bọn họ hay sao?"
Vợ quản lý thôn: "Vậy thì ông cũng không nhất thiết phải đẩy người khác ra chịu tội thay chứ! Đứa bé kia mới có sáu tuổi, chỉ kém Thiện Nhi có một tuổi, nó mới lớn từng đó thôi, sao ông có thể nhẫn tâm như thế cơ chứ?"
Quản lý thôn: "Ai bảo người đó làm thật! Tôi biết nó còn nhỏ tuổi, tôi sẽ giữ được nó thôi, sau này cố gắng chăm sóc nó cho tốt. Bị tôi giam lại còn tốt hơn là đi theo người mẹ vô dụng chết đói chết rét của nó còn gì nữa?"
Không tới hai ngày sau, Thiện Nhi nhận được nhiệm vụ mà ba mẹ giao cho, đó là đi đưa cơm cho cậu bé bị nhốt ở chỗ phòng xay bột.
Những người khác đều bảo là vợ chồng quản lý thôn thiện lương, đồng ý giữ lại con sói con lòng lang dạ sói. Nhưng Thiện Nhi lại biết sự thật không phải như thế, thật ra ba mẹ chỉ đang bù đắp lại lỗi lầm của họ, để cho đêm về nằm ngủ không thấy lương tâm day dứt thôi.
Thiện Nhi không hiểu tại sao người luôn dạy mình phải biết sống thiện lương như ba mẹ lại làm ra chuyện như thế. Vậy nên cô bé chỉ có thể cố gắng đối xử tốt với cậu bé kia trong phạm vi năng lực của mình.
Cô bé giấu đồ ăn ngon cho cậu bé kia, cho cậu bé ăn trứng gà mà cô bé xin được từ ba mẹ, đặt tên cho cậu bé, dạy cậu bé đọc sách, viết chữ.
Chủ nhân của thôn trang yêu cầu người tới xử lý biệt viện. Thiện Nhi đã ở cùng với ba mẹ tại phòng dành cho người hầu ở biệt viện. Cho dù đấy là nơi dành cho người hau thì tính ra vẫn tốt hơn phòng dành cho những người hầu khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận